Sau năm mới, cảm giác kì nghỉ đông liền ít đi một nửa.
Đỗ gia năm nào cũng luôn vắng vẻ, cuối năm cũng không ai đến cửa chúc tết, Tô Dật Thuần cảm thấy là do Đỗ Hàn Sương không cho phép người khác tới nhà, cũng biết ý không đề cập tới, mỗi ngày ở nhà ngoài việc chăm sóc cẩn thận đám tỏi, gần đây còn nhiều thêm một cái nhiệm vụ cho gà ăn nữa.
Con gà này vốn là mua trước tết để ăn, thế nhưng cơm tất niên ngày đó đồ ăn quá nhiều, liền giữ cho nó lại.
Hiện tại qua mấy ngày ngắn ngủi bị Tô Dật Thuần cho ăn mập lên ít nhất ba cân, vừa đến buổi sáng năm giờ liền bắt đầu hướng mặt trời gáy, mỗi ngày hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi trong vườn hoa tuần sát, nhìn qua dương dương đắc ý, nhưng Cẩu Đông Tây ngẫu nhiên nhìn nó sẽ cảm thán một câu: "Cảm thấy thương cảm cho nó, trong ánh mắt của nó, có sự cô đơn."
"Cô đơn cái gì, " Tô Dật Thuần cắt một nhánh hồng mai để cắm vào bình: "Cô đơn ở chỗ ở chỗ này chỉ có nó một con gà, không có gà mái cùng nó đùa giỡn sao?"
"Ài, cùng là người lưu lạc nơi chân trời, tôi và anh giống nhau, sinh mệnh sớm chiều khó giữ," hệ thống bóp giọng, cường điệu mà nói: "Anh còn không quý trọng tôi!"
"Cảm ơn, đã nôn rồi nha."
Mùa đông ở phương bắc có tuyết rơi, dĩ nhiên Tô Dật Thuần cũng không phải chưa thấy bao giờ, chỉ là mỗi lần tuyết rơi đều bị cóng đến đóng băng, năm nay thời điểm tuyết tới ở ngoài cửa sổ, cậu chính là núp ở trong ngực Đỗ Hàn Sương ngủ.
Cậu ôm trò chơi điện tử đang chơi dở trong tay, rất nhanh liền mơ màng, cả người mềm nhũn, ngã xuống tấm thảm phủ kín lông còn đang bật máy sưởi, bị Đỗ Hàn Sương đi qua ôm lấy.
Sau khi tỉnh lại phát hiện nước miếng của mình chảy xuống quần của Đỗ Hàn Sương.
Tô Dật Thuần nhìn cái quần thể thao màu xám bên trên rõ ràng có một mảnh vết tích, ngượng ngùng đến cực hạn.
Cậu che mặt cảm thấy có lỗi, đẩy đẩy nam nhân mặt không đổi sắc: "Anh nhanh đổi cái quần khác, giặt cái này đi."
"Tuyết rơi rồi."
Omega vừa mới tỉnh ngủ còn mơ hồ nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, từ trên sàn nhà đứng lên, nằm trên cửa sổ sát đất.
Nhưng mà điều đập vào mắt cậu không phải là sương giá, tuyết trắng bay lất phất, mà là một con gà đang chạy trong trời đông tuyết phủ.
Tô Dật Thuần: ...
Cẩu Đông Tây: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Con gà là ngoài ý muốn, nhưng cái này cũng không thể phủ nhận tuyết rơi thật rất xinh đẹp, hoa mai nở rộ, rất thích hợp đạp tuyết tầm mai*.
*Đạp tuyết tầm mai: Có lối sống đầy thi vị, mơ mộng, ví như các nhà nho thời trước đã không ngại đường xa gió tuyết để đi tìm cảm hứng nguồn thơ. Nguồn: Đại từ điển Tiếng Việt
Đỗ Hàn Sương từ phía sau ôm cậu, hơi thở khi nói phả vào sau gáy cậu: "Muốn đi ra ngoài chơi hay không?"
Omega che cổ mình, quay đầu hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái: "Đừng làm nhột phần gáy của em!"
Gà trống cô độc trên mặt tuyết vui chơi, dì Vương còn may cho nó một cái áo màu đỏ, mặc trên người nó, có thêm một chút hài hước.
Tô Dật Thuần bị quấn đến cực kỳ chặt chẽ, khó khăn ngồi xổm người xuống xây người tuyết, đặt ở trước mui xe Đỗ Hàn Sương.
Thời gian có thể nghỉ ngơi trong những ngày Tết không hề dài, nhất là Đỗ Hàn Sương còn đang bận điều hành công ty, mùng bảy Tết bắt đầu đi làm lại, chỉ còn lại có Tô Dật Thuần cùng dì Vương hai người ở nhà.
Thời điểm nghỉ đông Tô Dật Thuần rất ít khi trải qua niềm vui, thống khổ luôn như bóng với hình, cậu còn thừa lại một ít bài tập toán cuối cùng, thế nhưng cậu thế nào cũng không muốn làm bài tập.
Nghỉ ở nhà, ngoại trừ bài tập làm không có động tĩnh, nhiệm vụ phụ tuyến cũng kẹt lại.
Trong dịp Tết Nguyên Đán, Đường Tâm đã gửi cho cậu một bức ảnh chụp pháo hoa ở quê nhà, chúc cậu một năm mới vui vẻ, trừ cái đó ra giống như không có cái gì tiến triển them nữa.
Omega ngơ ngác nằm ở trên giường, bồi Cẩu Đông Tây cùng nhau xem phim hoạt hình: "Qua hết năm, tháng ba đắt đầu mùa xuân rồi."
"Ừm, hết xuân, lập tức liền đến tháng sáu, lớp mười hai thi đại học xong, liền đến lượt các cậu."
"Tháng ba, tháng ba, tôi luôn nhớ rằng tôi phải làm gì đó trong tháng ba, nhưng tôi không nhớ nổi."
Thiếu niên dựa vào đầu giường, trong tay cầm quyển sổ trước đó giao cho Đỗ Hàn Sương bảo quản, một số chi tiết bên trong đã không còn nhớ rõ được nữa, cậu thần sắc có chút ngưng trọng: "Tôi không nhớ được."
"..." Cẩu Đông Tây giơ tay gõ hai lần vào máy tính, máy tính phát ra hai tiếng tích tích, hắn nói với Tô Dật Thuần: "Nhắm mắt lại."
Tô Dật Thuần không hiểu ý định của hắn, nhưng vẫn thuận theo nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng cảm thấy một trận choáng váng, mở mắt lúc trông thấy trong tay có thêm một tờ giấy.
"He is watching all of us."
Mồ hôi lạnh thuận thái dương chảy xuống, Tô Dật Thuần cố giả vờ như không có chuyện gì đem tờ giấy kia kẹp vào trong laptop, lại đem quyển sổ thả lại vào trong tủ bảo hiểm Đỗ Hàn Sương.
Máy vi tính trên màn hình lớn vẫn chiếu Thanh cung kịch, quý phi bị cấm túc, trong tay lần một tràng hạt bình an, lệ rơi đầy mặt nói: "Ta đời này đều chẳng qua là vì một nụ cười của thế tử, để đến cuối cùng quên mình là ai."
Hệ thống ngón tay nhẹ nhàng đánh trên bàn phím, không để ý nói: "Thật đáng thương, vì cái loại nam nhân này." Nó nhìn về phía Tô Dật Thuần, chân thành nói: "Cậu nói có đúng hay không, sống thành cái dạng gì đều được, tuyệt đối không nên quên mình là ai."
"Không nên quên, mình là ai."
Đỗ Hàn Sương buổi chiều trở về nhà sớm.
Tô Dật Thuần không ở trong phòng của mình, hắn tìm một vòng mới tìm thấy cậu ở bên trong tủ để đồ trên tầng hai.
Thiếu niên mảnh khảnh có thể thu mình lại thành một quả bóng nhỏ, ôm hai chân ngẩn người, Đỗ Hàn Sương ngồi xuống, nắm lấy tay trái của cậu, ân cần nói: "Làm sao vậy?"
Hiện tại có quá ít manh mối, Tô Dật Thuần cảm thấy trong đầu mình có thứ gì chợt lóe lên, thế nhưng bắt không được ý nghĩ mơ hồ đó, cậu trốn vào trong ngực Đỗ Hàn Sương, tinh thần hiếm thấy có chút sa sút: "Em không biết..."
"Không sao, " Đỗ Hàn Sương ôm cậu đứng dậy: "Không nghĩ ra được thì từ từ suy nghĩ, luôn có biện pháp."
Tô Dật Thuần hốc mắt ửng đỏ, cậu nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ của hắn đều tốt.
Con người sở dĩ được coi là người, chính là bởi vì người thường ai cũng có tình cảm, cho dù cậu có bàng quan, đứng ngoài cuộc, gặp phải chữ tình khó rời thì có cách gì, cậu thừa nhận chính mình luyến tiếc, luyến tiếc thế giới này, luyến tiếc đoạn tình duyên của cậu.
Từ nhỏ cậu đã làm rất nhiều việc khó khăn, đi đào than trong các mỏ đen, làm tay sai cho các ông chủ lớn, đi quán bar thu tiền, cuối cùng là chơi đánh quyền anh - một đường bán mạng kiếm tiền.
Cậu máu me đầy mặt, chỉ để thu được một trận cười nhạo của khán giả, cậu sống nhiều năm như vậy, chỉ vì một điều, không quỳ gối kiếm tiền.
Trước kia cậu không được chọn, chỉ muốn được sống yên ổn, hiện tại cậu có thể như này, kết quả vẫn chỉ là một giấc mơ, sớm muộn gì cũng phải rời đi.
"Đỗ Hàn Sương," cậu siết chặt ống tay áo của Alpha, cổ họng như bị nhét một khối băng ngàn năm không tan, nghẹn ngào nơi cổ họng, cuối cùng vẫn nhỏ giọng phun ra một câu: "Em phải đi."
"Em đi đâu?"
"Em đi về nhà."
"Anh đi với em."
"Đánh rắm, anh tưởng đang diễn Hồng Lâu Mộng với em à, em là đi chết đó."
Alpha khóe miệng mím chặt, trầm mặc một hồi mới đưa tay lau đi nước mắt của cậu: "Em chết, anh tuẫn tình (tự tử vì tình)."
"Giả Bảo Ngọc không nói như vậy," Tô Dật Thuần cúi đầu lấy ống tay áo lau lung tung trên mặt mình: "Hắn nói với Lâm Đại Ngọc là "Ngươi chết, ta đi tu."
"Không làm hòa thượng, trong lòng đều trống rỗng, nhìn không thấu thế gian, cũng không tin nhân quả." Đỗ Hàn Sương ôm cậu vào lòng: "Trong lòng có tình, anh tu không thành, không yêu thì sẽ không thất tình, thế nhưng anh lại yêu em."
Có thể nói ra phiền muộn trong lòng mà cậu đè nén bấy lâu nay, Tô Dật Thuần cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dặn Đỗ Hàn Sương nhất định phải đọc xong cuốn sổ ghi chép của cậu, bị đè xuống hôn một trận, có phản ứng lại bị tiêm một mũi thuốc ức chế.
Cậu châm một điếu thuốc như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong lòng có hơi u sầu, cuối cùng vẫn hỏi ra điều bấy lâu muốn hỏi: "Đỗ Hàn Sương, chúng ta cứ dùng thuốc ức chế hết lần này đến lần khác như vậy, thực sự sẽ không mất đi hiệu lực sao, anh... Anh có thật là không mắc bệnh gì không tiện nói ra không?"
Những lời này chỉ kém ném câu "Đỗ Hàn Sương, anh có phải là không được hay không" vào mặt hắn, Đỗ Hàn Sương không trả lời, kéo tay cậu dùng một lúc, thu hoạch được một Tô Dật Thuần muốn chôn mình trong đất luôn.
Lúc kết thúc, Tô Dật Thuần vẫn cảm thấy hoảng hốt, Cẩu Đông Tây không thấy rõ trước mắt, nó mở một gói snack khoai tây, có chút nghi hoặc: "Sao hôm nay lại che lâu như vậy?"
"Vậy mà lâu?" Omega ngồi xổm dưới đất, đập đầu vào tường: "Tôi hiện tại không quên được chuyện vừa xảy ra, Omega phát tình thật sự phải bảy ngày bảy đêm sao? Tôi sẽ không chết chứ? Thực sự sẽ không sao?"
"Tôi cũng không biết nữa." Cẩu Đông Tây ném một cuốn "Bảo vệ chuyên nghiệp cho Omega kỳ phát tình" cho cậu "Tự anh nghiên cứu xem."
Tô Dật Thuần nhận lấy quyển sách kia, dựa vào vách tường hỏi: "Tôi vẫn còn rất nhiều điểm tích phân chưa dùng đến phải không?"
"Hừm, sau khi anh hoàn thành mỗi nhánh truyện, phần thưởng rút ra vẫn chưa được đổi."
Nghe hai từ "phần thưởng" Tô Dật Thuần liền cảm thấy khó chịu: "Quên đi, tôi không cần mấy phần thưởng đó, đều là mấy thứ gì đâu, gì mà thêm xinh đẹp, thêm hiền lành, tôi không muốn, tôi chỉ muốn có cơ bụng."
"Anh còn chưa tự mình luyện qua sao? Tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, luyện tập đi!"
Thiếu niên phiền muộn châm điếu thuốc: "Tôi thử rồi, vô dụng. Một tháng trước, mỗi ngày buổi tối đều đều tập luyện kết hợp, dì Vương còn lập chế độ ăn dinh dưỡng tăng cơ rất chuyên nghiệp cho tôi, kiên trì lâu như vậy, cái gì cũng vô dụng."
"Thật sao?" Cẩu Đông Tây không khỏi nghi ngờ thể chất của Omega: "Một chút biến hóa cũng không có?"
"Nói cứng chắc hơn thì cũng có đó," Tô Dật Thuần từ dưới đất đứng lên, ngậm điếu thuốc đang hút dở, hai tay dò xét sau thắt lưng, ngập ngừng nói: "Mông tôi hình như có cong hơn."
Cẩu Đông Tây: "..."
Thiếu niên lại chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, hai chân đung đưa, dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, hỏi: "Điểm tích phân có thể đổi được thứ gì của hệ thống?"
"Cái gì cũng có, chỉ xem anh muốn cái gì, thuốc khiến người chết sống lại, xương trắng thành thịt cũng có," Cẩu Đông Tây dụi mắt ngáp một cái: "Anh chưa nghĩ ra thì cứ tạm thời lưu ở đó, dù sao cũng không mất đi, nội bộ hệ thống cũng không lạm phát, giá sẽ không thay đổi."
Tô Dật Thuần dập tắt điếu thuốc, suy tư một chút hỏi: "Kí chủ đến thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ, thật sự không thể ở lại sao?"
Cẩu Đông Tây mím chặt khóe miệng, một lúc sau mới nói: "Không thể, anh phải đi."
Omega nhìn nó một cái, xoay người ném tàn thuốc vào thùng rác, vỗ vỗ vai nó, quay người rời khỏi hệ thống.
Lông mi hệ thống khẽ run lên, nó thở dài, nhìn chằm chằm vào chuỗi số liệu ở góc màn hình lớn, nắm chặt hai tay.