Kỳ động dục của Omega thường kéo dài suốt bảy ngày, mỗi ngày Tô Dật Thuần ngủ đến xương cốt đều nhũn ra, hơn nữa cậu phát hiện học ở nhà và học ở trường không giống nhau.
Đọc mãi không vào đầu.
Cậu nhìn vở bài tập toán trên bàn, quyết định đem sách vở sang thư phòng của Đỗ Hàn Sương.
Thư phòng của hắn vô cùng sạch sẽ, nghe nói Alpha cao cấp thường có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế OCD, bắt buộc đồ vật trong phòng mình luôn phải đúng vị trí, cũng không thích người khác vào phòng mình, dọn dẹp cũng phải tự mình làm.
Tô Dật Thuần ngồi trên ghế bành trong thư phòng, tưởng tượng cảnh Đỗ Hàn Sương đeo tạp dề, tay cầm chổi quét dọn mà không nhịn được cười.
Hôm nay Đỗ Hàn Sương không đi làm, ở trong phòng ngủ không biết đang mày mò cái gì.
Tô Dật Thuần cảm thấy đầu đau, miệng đắng, muốn sang phòng Đỗ Hàn Sương tìm kẹo ăn, kết quả mới ra khỏi thư phòng đã thấy Đỗ Hàn Sương đem đồ ăn lên lầu.
“Sao lại ra đây?” Đỗ Hàn Sương lùi một bước để cậu đi trước, Tô Dật Thuần ngoan ngoãn dẫn đường: “Em muốn làm bài tập mà bàn nhỏ quá, khó chịu.”
“Khó chiều.”
Kỳ động dục đã gần hết, Đỗ Hàn Sương cũng không còn tránh cậu, thoải mái để cậu vào phòng, đặt mâm đồ ăn lên bàn, nói: “Mau tới ăn cơm.”
“Đến đây,” Tô Dật Thuần mặc áo khoác, đi đến bên hắn, nhìn đĩa đồ ăn đầy màu sắc trước mặt, im lặng một lát rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Mâm đồ ăn vô cùng phong phú, sống động, nào là cơm nắm hình thỏ, bánh bao nhân trứng sữa hình con heo, củ cải hình tên lửa còn có canh trứng sặc sỡ.
Cẩu Đông Tây tấm tắc khen: “Ha hả. Anh coi hắn như cha nên hắn cũng coi anh thành con giai. Tình cha con sâu đậm đến mức hắn tự tay làm cơm nhi đồng cho anh đó.”
Giọng điệu hệ thống vô cùng ngứa đòn, quả thực là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: “U là trời, hắn từ chối Bùi Thiếu Bạch chẳng lẽ là do không muốn anh có mẹ kế. Tấm lòng người cha cảm động quá trời. Haha.”
Tô Dật Thuần chẳng thèm để ý đến cậu ta, quá đê tiện.
Cậu ngồi xuống uống một ngụm canh trứng, rất ngon.
“Sao lại làm cho em cái này?” Tô Dật Thuần ăn bánh bao nhân trứng sữa hình heo con, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đỗ Hàn Sương nhìn vệt đỏ ửng bất thường trên mặt cậu, khẽ nhíu mày: “Bởi vì gần đây em ăn kém.”
“Nên là muốn dỗ em à?” Tô Dật Thuần cảm thấy đầu óc choáng váng, hơi muốn ngủ, cậu day trán để mình tỉnh táo lại.
Gần đây cậu ăn không được nhiều, tuy muốn ăn nhưng thực sự là nuốt không trôi, trên người cũng khó chịu, nước mắt lộp độp rơi xuống: “Em không muốn làm Omega.”
“Không sao, không sao đâu mà,” Đỗ Hàn Sương cuống quýt lau nước mắt cho cậu, sờ tay lên trán cậu xem thử, ai ngờ nóng bỏng tay: “Em phát sốt rồi, lên giường nằm nhé?”
Omega thân thể yếu ớt, vào kỳ phát tình càng dễ đổ bệnh, Đỗ Hàn Sương thấy cậu không trả lời, đành khom lưng bế cậu lên.
Omega mười sáu, mười bảy tuổi, thân thể nhỏ nhắn, Đỗ Hàn Sương cảm thấy cậu rất nhẹ, chẳng nặng bao nhiêu, thư là lúc nào cũng có thể biến mất.
Trên gò má cậu còn vương nước mắt, Đỗ Hàn Sương muốn xuống lầu lấy thuốc hạ sốt cho cậu nhưng ống tay áo hắn bị cậu nắm chặt. Hắn không nỡ bứt ra, đành gọi dì Vương đem thuốc lên.
Chốc lát sau, dì Vương đem hòm thuốc lên, nhìn Tô Dật Thuần hai mắt nhắm nghiền, không khỏi đau lòng: “Mấy hôm trước còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại sốt thế này”.
“Không sao, Omega trong kỳ phát tình đều như vậy,” Đỗ Hàn Sương nhận hòm thuốc, lấy ra nhiệt kế và miếng dán hạ sốt: “Dì lấy cho con ly nước ấm đi, bây giờ em ấy không chịu thả con ra.”
Vương thẩm hơi rối rắm: “Dù kỳ phát tình của Thuần Thuần sắp hết, nhưng dù sao vẫn chưa kết thúc, con lại là Alpha…”
“Con là Alpha,” hắn dịu dàng dán miếng dán hạ sốt lên trán cậu, giương mắt nhìn bảo mẫu: “Nhưng là Alpha của em ấy.”
Tô Dật Thuần cảm thấy mình như đang nằm mơ, phiêu diêu mơ màng, không chân thực.
Chung quanh là vô số ngôi sao lóa mắt, dưới chân là mây mù mờ mịt, cậu giống như một lữ khách đơn độc du hành trong dải ngân hà. Ánh trăng vì cậu mà tỏ, mặt trời vì cậu mà chói chang. Cậu là một hạt bụi nhỏ nhoi trong vũ trụ, không người thương, không kẻ nhớ.
Đảo mắt lại về tới khi còn nhỏ, ngôi nhà cậu ở chẳng được mấy năm.
Đó là một căn phòng chỉ có hai mươi mét vuông, cảnh vật chung quanh lại vừa dơ dáy vừa bần hàn. Mỗi tối, tên sâu rượu hàng xóm sẽ bắt đầu đánh vợ chửi con. Đôi khi còn gõ cửa nhà cậu, miệng lưỡi thô tục kêu Ngụy Liễm Mi mở cửa cho hắn, hắn trả 500 đồng một đêm.
Quỷ ốm trên lầu ho khan cả đêm, tiếng khạc nhổ nghe được rõ ràng. Gái phòng bên cạnh tiếp khác, âm thanh thở dốc ồn ào làm người khác cả đêm không thể ngủ.
Buổi tối hôm đó rất lạnh, Ngụy Liễm Mi ôm cậu vào lòng, bịt kín hai tai cậu, không để cậu nghe những thứ đó, nước mắt bà lăn dài trên gò má, khẽ rơi lên trán cậu.
Cậu cảm thấy người mình nóng ran, như một ngọn lửa, cậu muốn sưởi ấm cho mẹ.
Trong nhà không có đàn ông, cũng không có tiền, Ngụy Liễm Mi đi ra ngoài làm công, một tháng chỉ có thể kiếm được hai ngàn đồng tiền. Sống ở chỗ này, cảm giác như cuộc đời chưa bắt đã kết thúc.
Ngụy Liễm Mi không có tiền mua thuốc, cũng không thể đưa cậu đi khám, chỉ có thể liên tục đổi khăn lông cho cậu, lấy nửa bình rượu trắng khách trọ trước để lại cho cậu lau người để cậu nhanh hạ nhiệt.
Cậu nghe thấy ngoài cửa giờ là bà già nát rượu, liên mồm mắng Ngụy Liễm Mi không biết xấu hổ, quyến rũ đàn ông đã có vợ, càng mắng càng hăng, đa dạng đủ kiểu, càng lúc càng khó nghe.
Người mẹ trẻ ôm chặt đứa con nhỏ trong lòng, khẽ ngân nga khúc ca dao quê nhà. Tô Dật Thuần mơ màng nghe không rõ, nhưng cũng dần thϊếp đi.
Ngụy Liễm Mi cũng từng dịu dàng với cậu.
Hóa ra mẹ cùng từng yêu cậu.
Đỗ Hàn Sương dùng cồn lau người cho cậu, nghe tiếng gào khe khẽ, nước mắt chảy dài trên gò má. Hắn dán sát vào mới có thể nghe thấy, Tô Dật Thuần đang gọi mẹ.
Hắn khẽ thở dài một hơi, dịu dàng vén tóc mái ướt mồ hôi sang một bên, lại lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, xoa đầu cậu an ủi.
Dường như cảm giác có người đang sờ đầu mình, Tô Dật Thuần nhích về phía tay hắn, để bàn tay ấm áp ấy chạm lên má mình.
Ngón cái chạm nhẹ lên mi mắt, Đỗ Hàn Sương nhìn cậu dịu dàng.
Yêu một người bất chấp tất cả thật ra là một loại lạm tình. Đỗ Hàn Sương cảm thấy bản thân mình khi yêu luôn biết giữ lại mình, vừa lý trí vừa khắc chế, sâu nặng nhưng chán chường, trong lòng chỉ tin vào tuyệt vọng, như thể không thể tin tưởng bất kì ai.
Hắn nghĩ, con người thật là một loại sinh vật kỳ quái, niềm vui và nỗi đau tưởng như vô hình nhưng lại giống như dòng máu chảy qua mỗi bộ phận trên cơ thể.
Có người coi tình yêu là sự nghiệp, tin tưởng tình yêu sẽ chiến thắng cái chết, hắn thì ngược lại, hắn cho rằng, yêu chính là chết.
Bùi Thiếu Bạch năm hắn mười sáu tuổi khi ấy giống như một mồi lửa biến cõi lòng băng giá của hắn thành trời xuân, Tô Dật Thuần không giống vậy.
Khác biệt chẳng phải là một hồng trắng một hồng đỏ, mà là một người là mối tình đầu thuở niên thiếu ngây thơ, một người lại là khắc cốt ghi tâm.
Tô Dật Thuần là đóa hồng duy nhất trên mảnh đất cằn cỗi bạc màu của hắn, hắn tin rằng yêu chính là chết và hắn cũng nguyện vì đóa hồng của hắn đi vào cõi vĩnh hằng.
Chung quanh lại biến thành một mảnh tối tăm, Tô Dật Thuần nhìn thấy ánh mắt Đỗ Hàn Sương trước sau vẫn dõi theo người khác, mà cậu chẳng là gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Hàn Sương vì Bùi Thiếu Bạch mà gây lên những chuyện không thể cứu vãn.
Cậu mơ hồ đoán ra đây là tuyến cốt truyện gốc của thế giới này, nhưng cậu chưa từng thấy Đỗ Hàn Sương điên cuồng, bướng bỉnh đến như vậy, trong lòng vừa kinh ngạc vừa khổ sở.
Tại sao phải vì một người mình không thể có được mà hủy hoại mình đến vậy?
Nhưng nghĩ lại, Bùi Thiếu Bạch với Đỗ Hàn Sương, cũng giống như Đỗ Hàn Sương với cậu, muốn mà không có được. Có gì để nói đây.
“Đỗ Hàn Sương
Nhóc con trên giường cau mày, không biết mơ thấy cái gì, ngủ không yên ổn, Đỗ Hàn Sương nghe thấy tên mình có hơi hoảng, nắm lấy tay cậu an ủi: “Tôi ở đây”.
Cậu hừ hừ giận dỗi như mèo kêu: “Sao anh lại không thích em!”
Đỗ Hàn Sương không trả lời, lấy miếng dán hạ nhiệt trên trán cậu xuống, thay một cái mới.
“Đồ đàn ông thối!”
Cẩu Đông Tây nhìn ký chủ đang phát sốt, khẽ gật đầu.
Thật là to gan lớn mật.
Đỗ Hàn Sương vỗ nhẹ lên lưng cậu dỗ cho cậu ngủ, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Tô Dật Thuần.
Gấu Teddy bị hắn cầm trong tay, Đỗ Hàn Sương cúi đầu xoa cái đầu xù của nó, hồi lâu mới khẽ khan thở.
“Thích.”
Đem gấu Teddy nhét vào trong lòng Omega, Đỗ Hàn Sương cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi son kia một chốc.
Một chiếc hôn vừa chạm vào đã tách ra.
Lúc tỉnh lại, Tô Dật Thuần đã thấy ánh trăng.
Không biết sao mà mấy ngày nay giờ giấc cậu loạn tùng phèo. Chẳng lẽ về sau cậu sẽ thành người dơi ngày ngủ đêm bay, nửa đêm không ngủ làm bài tập toán cho bớt cô đơn hay sao?
Đầu vẫn còn choáng váng, Tô Dật Thuần day trán hỏi Cẩu Đông Tây: “Sao tôi ngủ một giấc mà tới tối luôn rồi?”
“Anh phát sốt,” Cẩu Đông Tây đã nhìn thấu hồng trần, nhưng cậu nhóc không nói gì, giả vờ mờ mịt: “Đỗ Hàn Sương trông cậu cả trưa, vừa mới đi ra ngoài, hẳn lấy cơm cho cậu.” Cậu đặt gấu Teddy lên đầu giường, mặc áo khoác xuống bếp liền thấy Đỗ Hàn Sương đang nấu cháo cho cậu.
Hắn đang đeo tạp dề, eo thon mà cường tráng, Tô Dật Thuần dẹp mớ suy nghĩ bay bổng sang một bên, nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Đỗ Hàn Sương nghe thấy cậu, không quay đầu lại, tắt bếp rồi nói: “Sắp xong rồi, ngồi xuống bàn chờ tôi.”
Đỗ Hàn Sương bưng cháo đến, Tô Dật Thuần nhìn chén cháo mà rầu rĩ: “Cơm nắm con thỏ em còn chưa được ăn.”
“Em thích thì lần sau tôi lại làm” Đỗ Hàn Sương nhét muỗng vào tay cậu: “Ăn đi đã.”
Vẫn còn nhung nhớ cơm nắm thỏ, Tô Dật Thuần không tình nguyện ăn cháo, Buồn buồn nói: “Hôm nào cũng ăn cháo, mồm nhạt như chim, chán lắm, em muốn uống rượu Lỗ Xuyến.”
Đỗ Hàn Sương nghe cậu giận dỗi, nhướng mày, nhéo hắn cằm: “Há miệng.”
Tô Dật Thuần ngơ ngác há miệng, bị người ta bón cho một thìa mật ong.