Chương 1: Tranh bóng rổ cũng đi đời nhà ma

..Nhiệt độ tháng sáu cao đến mức đáng sợ, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, nhưng sân bóng rổ vẫn vô cùng náo nhiệt.

Tô Dật Thuần dùng băng bảo vệ cổ tay lau mồ hôi trên trán, nốc cạn nửa chai nước khoáng.

"Trẻ tuổi thật tốt."

Nhìn thiếu niên đang chạy trên sân bóng rổ, cậu không khỏi cảm thán.

Bên cạnh cậu ngồi một cầu thủ dự bị khác, trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nghe cậu nói vậy thì không nhịn được cười.

"Anh Thuần, anh cũng đâu có già, mới hai mươi mốt tuổi, có hơn tụi em được bao nhiêu đâu?"

Nghe vậy, Tô Dật Thuần chỉ cười, không đáp, kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên cổ, ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế.

Cậu thiếu niên nhìn thấy cơ bụng săn chắc của cậu, không khỏi hâm mộ: "Anh ơi, dáng anh đẹp thật, đúng là huấn luyện viên quyền anh..."

Trọng tài trên sân thổi còi, Tô Dật Thuần ném chai nước sang một bên, đứng dậy đi về phía sân, trước khi đi còn không quên để lộ tấm lưng cho cậu thiếu niên kia nhìn.

"Chính vì là huấn luyện viên quyền anh nên trên người toàn là sẹo, có gì mà đẹp."

Cậu thiếu niên nhìn những vết sẹo và vết bầm tím trên lưng cậu, không khỏi hít vào một hơi, còn đối phương đã vào sân.

Thật ra cậu được gọi đến để đủ người, đám nhóc này đều rất ngây thơ, lại suốt ngày kêu gào khả năng ném rổ và úp rổ của cậu rất ổn định, chỉ cần bóng vào tay cậu là có thể nhìn thấy hy vọng, vì vậy cậu cũng dồn chút tâm sức khi chơi.

Cầu thủ đối phương phạm lỗi đẩy người, đến lượt đội cậu được ném phạt, Tô Dật Thuần ném hai quả ba điểm, khiến đám đông hò hét ầm ĩ.

Đám thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đứng xung quanh sân gọi cậu là "Sếp Thuần", mặt mũi cầu thủ đội bạn đều đen xì.

Trận đấu còn một phút rưỡi, đối phương bám sát rất chặt, cuối cùng bóng đến tay Tô Dật Thuần, cậu liếc nhìn đồng hồ bấm giờ, chuẩn bị tranh thủ cướp bóng bật bảng.

Lúc cậu nhảy lên thì vừa hay nhìn thấy tiền đạo của đối phương cũng nhảy theo, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta dùng khuỷu tay thúc vào eo.

Giây phút ngã xuống đất, cậu nghe thấy tiếng còi gay gắt của trọng tài và tiếng la hét kinh hãi của các cầu thủ, có người đang gào to gọi xe cấp cứu, nhưng cậu đã hơi choáng váng.

Cậu cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ, cố gắng mở mắt ra nhưng không thể.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Tô Dật Thuần vẫn đang nghĩ, tiền lương tháng này của mình vẫn chưa được nhận.

"Đang nhập thông tin ký chủ..."

"Tự động khớp thông tin..."

"Đã khớp thế giới..."

"Chúc ngài có một hành trình mới, cuộc sống vui vẻ."

Lúc mở mắt ra lần nữa, trong đầu Tô Dật Thuần vang lên tiếng kèn Xô - na vui tai nhức óc.

"Tèn ten! Xin chào ký chủ thân mến! Chào mừng cậu đến với thế giới này, tôi là hệ thống phục vụ của cậu, những ngày tháng sau này chúng ta cùng nhau tiến bộ nhé~"

Cậu giật mình, giãy giụa ngồi dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.

"...Ai đang nói vậy? Cậu đang ở đâu?"

"Thân ái, tôi tồn tại trong não của cậu, là hệ thống của cậu, ký chủ đã được xác nhận là đã chết trong thế giới thực, rất may mắn đã liên kết với hệ thống phục vụ của chúng tôi!"

Tô Dật Thuần ngồi trong con hẻm vắng tanh, không thể tin được, đưa tay sờ lên má mình, ánh mắt mơ hồ.

"... Tôi chết rồi? Tôi chết rồi ư? Cậu chắc chắn chứ? Nhưng tôi chỉ cướp bóng bật bảng thôi mà... Tại sao tôi lại chết vì cướp bóng bật bảng? Tại sao? Tôi chết cũng thảm quá rồi đó!"

Hệ thống phát cho cậu một bài [Nhị tuyền ánh nguyệt] bi thương, khuyên cậu nén bi thương, nhưng trong giọng nói lại không hề có ý nghiêm trọng.

"Nhưng mà Thân ái à, so với những hệ thống khác, cốt truyện của chúng tôi sinh động thú vị, nhiệm vụ đơn giản dễ thực hiện, chất lượng cao, giá cả lại phải chăng, là vô cùng hiếm có đấy!"

Tô Dật Thuần không tiếp tục nghe hệ thống thổi phồng chất lượng dịch vụ của mình nữa, cúi đầu nhìn bản thân.

Từ lúc nãy, cậu đã ngửi thấy trên người mình có một mùi hương, không tìm ra nguồn gốc, giống như tỏa ra từ trong xương cốt của cậu vậy.

Cơ thể này hoàn toàn khác với cơ thể ban đầu của cậu.

Cậu thiếu niên mặc bộ đồng phục vừa vặn, đôi tay thon thả, không hiểu sao chiếc quần đồng phục lại bị rách một đường, để lộ một đoạn chân trắng nõn như ngọc dương chi, trên cánh tay có một vết xước, lưng âm ỉ đau, nhưng dù vậy, so với cơ thể đầy thương tích ban đầu của cậu thì vẫn còn quá non nớt.

Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lại phát hiện nó đã tắt máy từ lâu, cậu mượn ánh sáng phản chiếu từ màn hình để nhìn rõ khuôn mặt của mình.

Thiếu niên có môi hồng răng trắng, trông giống cậu khoảng sáu bảy phần, mắt phượng mày lá liễu, ánh mắt long lanh, một nốt ruồi son ở khóe miệng, chỉ cần ngồi yên cũng đã là một bức tranh mỹ nhân.

Tô Dật Thuần: "..."

Cứu mạng, rõ ràng tôi cũng trông như vậy, tại sao bây giờ lại nữ tính như vậy.

Hệ thống vẫn đang khoe khoang hệ thống dịch vụ của mình hoàn hảo như thế nào, mỗi ký chủ đã từng sử dụng đều đánh giá năm sao, Tô Dật Thuần vén vạt áo lên, nhìn vùng bụng phẳng lì, gọi hệ thống.

"Cho hỏi tại sao cơ bụng của tôi lại biến mất?"

"Ký chủ vừa rồi không nghe tôi giới thiệu kỹ càng phải khôngggg!"

Hệ thống hừ lạnh hai tiếng, Tô Dật Thuần xin lỗi rất qua loa, thái độ này khiến nó có chút bất lực.

"... Tôi nói lần cuối cùng đấy, cậu phải nghe cho kỹ!" "Ừm ừm, nhất định nhất định."

"Hệ thống chủ của chúng tôi là "Ủy ban Giải cứu Nhân vật Phản diện Đáng thương", nhiệm vụ là giải cứu những nhân vật phản diện ấm áp, không để họ lầm đường lạc lối, từ đó khiến cho mọi người trong nguyên tác đều có cuộc sống hạnh phúc."

"Cốt truyện của cuốn sách này là thiết lập ABO, thân phận của ký chủ là một Omega, nhân vật phản diện mà cậu cần giải cứu tên là Đỗ Hàn Sương, là trùm phản diện yêu mà không được trong cuốn sách này, nhưng bởi vì thiết lập của anh ta quá bi thương, cho nên đã kích hoạt hệ thống của chúng tôi, đặc biệt đến để giải cứu anh ta!"

"Độ phù hợp của ký chủ với thế giới này rất cao, cho nên được phái đến thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ của chúng tôi là được."

Hai mươi mốt năm đầu đời của Tô Dật Thuần, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm sao để kiếm tiền sống qua ngày, chỉ tham gia đánh quyền chui, thực sự chưa từng nghe nói ABO là cái gì.

Cậu chân thành hỏi: "ABO là gì, nhiệm vụ của tôi là gì, hoàn thành nhiệm vụ thì có phần thưởng gì?" Hệ thống đặc biệt giải thích cho cậu về thiết lập của thế giới ABO, sau khi nghe nói nam giới cũng có thể sinh con, Tô Dật Thuần ôm bụng cảm thấy thế giới quan hoàn toàn sụp đổ.

"Nhiệm vụ của ký chủ rất đơn giản, chỉ cần không để nhân vật phản diện yêu nam chính là được rồi!" "Ồ? Vậy tôi phải làm sao để anh ta không yêu nam chính?"

"Rất đơn giản!" Giọng nói điện tử của hệ thống toát lên vẻ phấn khích: "Cậu khiến anh ta yêu cậu là được!" "..."

Tô Dật Thuần không hỏi tiếp nữa, cậu cảm thấy nếu hỏi tiếp, hệ thống này có thể sẽ nói - cậu sinh con cho nhân vật phản diện đi.

Đây chính là cái gọi là nhiệm vụ đơn giản dễ thực hiện.

Thật là vớ vẩn.

"... Vậy phần thưởng của tôi là gì, có thể trở về thế giới ban đầu không?"

"Không thể đâu, ký chủ có thể tự mình lựa chọn ở lại thế giới này hoặc là một thế giới do hệ thống ngẫu nhiên rút thăm để sống những ngày tháng sau này."

Tô Dật Thuần nhíu mày, trông như đang suy tư, không nói gì, nhưng hệ thống hiển nhiên không có ý để cậu tiếp tục suy nghĩ, vui vẻ ngắt lời anh: "Ký chủ thân mến, còn một chuyện rất rất quan trọng nữa!"

"Chuyện gì?"

"Cậu có thể đặt tên cho tôi!"

Giọng nói của hệ thống mang theo vẻ vui mừng và mong đợi, Tô Dật Thuần lờ mờ nghe thấy trong đầu mình lại bắt đầu phát nhạc, cậu im lặng hồi lâu, trong sự mong đợi của hệ thống nói với nó.

"... Vậy gọi cậu là "Cẩu Đông Tây" đi."

"... Cái gì?" "Cẩu Đông Tây."

Cuối cùng, hệ thống hậm hực offline, trước khi offline còn bị ép đổi tên thành "Cẩu Đông Tây", Tô Dật Thuần nghe thấy giọng nó nghẹn ngào như sắp khóc, trong lòng có chút áy náy.

Tô Dật Thuần đại khái đã nắm được nội dung gốc của thế giới mà Đỗ Hàn Sương đang sống.

Cũng giống như những nhân vật phản diện đáng thương khác, từ nhỏ Đỗ Hàn Sương đã không được ai yêu thương, chỉ cảm nhận được sự ấm áp từ nam chính thụ, nên luôn nhớ mãi chút ngọt ngào đó, thầm mến nam chính thụ nhiều năm, đáng tiếc trúc mã mãi không bằng người từ trên trời rơi xuống, người định mệnh của nam chính thụ đã xuất hiện.

Đỗ Hàn Sương vì yêu sinh hận, làm ra một đống chuyện hỗn loạn, cuối cùng rời xa nam chính thụ, còn chúc hai người hạnh phúc.

Tạm thời Tô Dật Thuần không có đánh giá gì về Đỗ Hàn Sương, thiết lập nhân vật có nói gì đi nữa thì cũng chỉ là nhân vật trên giấy mà thôi, hệ thống cũng không giải thích cho cậu biết thân phận của nguyên chủ, chỉ một mực nói đây là một nhánh của trò chơi, để cậu tự mình khám phá.

Nhưng mà tạm thời Tô Dật Thuần cũng không biết đi đâu để khám phá.

Cổ chân trái của cậu hơi đau, Tô Dật Thuần quen bị thương nên cũng không để ý lắm, chỉ là cơ thể này có vẻ không đồng ý, mới đi được vài bước đã đau nhói, nước mắt bắt đầu không kìm được mà tuôn ra.

Tô Dật Thuần kinh ngạc.

Cậu vừa lau nước mắt, vừa tập tễnh đi ra khỏi con hẻm, đồng thời trong lòng không ngừng khinh bỉ cái thân thể yếu đuối này.

Trật chân có gì mà phải khóc?

Năm đó sếp Thuần bị người ta đánh gãy ba cái xương sườn còn có thể sống sót nhảy nhót đây này.

Tô Dật Thuần vừa khóc vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tại sao nhất định phải là AO truyền thống chứ?

Để cậu làm Alpha và Đỗ Hàn Sương vui vẻ đối đầu đấu kiếm không phải tốt hơn sao?

Cuối cùng Tô Dật Thuần cũng vịn tường đi ra khỏi con hẻm tối tăm.

Hốc mắt cậu vẫn còn đỏ hoe, tay phải lau đi những giọt nước mắt mới chảy ra, nhíu chặt mày, trông vô cùng đáng thương.

Chỉ có Tô Dật Thuần tự mình biết, hiện tại cậu không hề buồn, chỉ là trong lòng đầy ắp lửa giận, không có chỗ để trút.

Cậu vẫn đang nghĩ trong lòng mình chết vì cướp bóng rổ, không hiểu sao lại đến cái nơi quỷ quái này, mất đi cơ bụng và mười lăm centimet đã đồng hành cùng mình nhiều năm, thậm chí còn có khả năng phải sinh con, trong lòng liền cảm thấy tức giận.

Lúc này, có người chặn ánh sáng trước mặt cậu.

"Ê, đây chẳng phải là cậu hai nhà họ Tô sao? Sao thế, không phải đã bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi sao, sao vẫn thảm hại như vậy?"

L*иg ngực Tô Dật Thuần phập phồng dữ dội, nhìn là biết đã tức giận lắm rồi, cậu ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, trước mặt có bốn năm cô gái, đứa nào đứa nấy đều xinh đẹp, Tô Dật Thuần ngửi thấy trên người các cô có mùi hương đặc biệt.

Đều là mùi của Omega.

Cô gái dẫn đầu thấy cậu dám tức giận nhưng không dám nói gì, càng thêm kiêu ngạo, tiến lên một bước còn muốn đánh cậu, bị Tô Dật Thuần đạp một phát vào ngực, trực tiếp bay ra ngoài.

Bốn người còn lại đều ngây người, Tô Dật Thuần cũng không định bỏ qua cho các cô.

Hôm nay tâm trạng cậu vốn đã tệ muốn chết, cũng đừng nói đến vấn đề gì là không đánh phụ nữ, hiện tại cậu cũng là một Omega yếu đuối, nếu nói lý lẽ, cậu nhất định có thể khóc lóc thật thê thảm.

Năm cô gái đều bị cậu đánh cho một trận, hơn nữa đều bị tát vào mặt.

Bọn họ ngày thường ức hϊếp Tô Dật Thuần quen rồi, nào ngờ một Omega nhìn hiền như thỏ trắng này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, chưa bị đánh vài cái đã vừa khóc vừa chạy mất.

Tô Dật Thuần nhìn bọn họ rời đi, đợi đến khi bóng dáng cũng không còn nhìn thấy mới ngồi phịch xuống đất.

Cổ chân trái của cậu thật sự đau đến mức không đứng vững nữa, lúc nãy đánh nhau hoàn toàn dựa vào một hơi mà chống đỡ, bây giờ đã không được nữa.

Tô Dật Thuần ngay cả đầu mũi cũng đỏ ửng, trong đầu gọi "Cẩu Đông Tây" hai tiếng, hệ thống không để ý đến cậu, cứ như vẫn đang giận.

Tô Dật Thuần ngồi trên đất, ngay cả nhà của nguyên chủ ở đâu cũng không biết, cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Vì cướp bóng rổ mà chết, bây giờ còn phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Cậu thở dài, ngẩng đầu nhìn thấy ở phía xa một chiếc xe sang trọng dừng lại, từ ghế lái bước xuống một người đàn ông, đi thẳng... về phía cậu.

Người đàn ông có đôi mắt phượng sống mũi cao, trông cực kỳ đẹp trai nhưng không che giấu được khí chất hung dữ, lông mày như nhíu mà không phải nhíu, trông cực kỳ hung dữ và lạnh lùng, nhìn là biết không phải người hiền lành gì.

Tô Dật Thuần ngây người nhìn đối phương, ánh mắt hai người chạm nhau, Đỗ Hàn Sương cúi người xuống, nhìn cổ chân sưng to như bánh bao của cậu, im lặng vài giây, mới miễn cưỡng ôm cậu lên.

"Lần sau đừng gây thêm phiền phức cho tôi."