Tiêu Mị chạy đến Cơ gia chủ yếu là để điều tra về Cao Lăng trưởng lão, không ngờ đến nơi lại chỉ nhìn thấy thi thể.
Sau đó các trưởng lão và gia chủ đột nhiên chạy vào, vừa đến liền gắn tội cho y,cũng không cho y một lần biện minh.
Đọa Ma xong Tiêu Mị liền chạy về Không Nguyệt Thiên chữa thương, 3 ngày sau khi y chữa thương xong thì Không Nguyệt Thiên đã xảy ra chuyện.
Bọn họ nói Không Nguyệt Thiên cấu kết với Dị tộc, ý đồ muốn thâu tóm Đại Lục.
- Haha....Hahahaha!!!!!
Tiêu Mị ngồi trên ghế của Thiên chủ, cười đến đau bụng.
-Thiên chủ?
Hạ Lân nhíu mày nhìn Tiêu Mị.
-Hahaha...hahahahaha...
Tiêu Mị vẫn cười như điên, ánh mắt cũng cong lên... nhưng không một chút vui vẻ.
-Nói với người trên đảo, ta cho bọn họ ba ngày... ai muốn rời đi thì nhanh cút!
-Hahahah...
Nói xong Tiêu Mị lại cuồng tiếu, hệt như xem một hài kịch vui nhất thế gian.
-Thiên chủ...
Hạ Lân muốn nói gì đó nhưng bị Tiêu Mị ngăn lại.
-Lui ra đi.
-...Vâng.
Hạ Lân không thể cãi lệnh Tiêu Mị, cho dù rất lo lắng cho y nhưng hắn lại không dám nói cái gì, chỉ âm thầm truyền tin cho Linh Ly, sau đó liền đi làm nhiệm vụ mà Tiêu Mị giao phó.
Lúc Linh Ly nhận được tin tức của Hạ Lân là lúc nàng đang đá Sở Trạch Hưng xuống vị trí gia chủ.
Sau bao nhiêu ngày gian khổ, cuối cùng Sở Trạch Hưng bỏ lại cơ nghiệp của Sở gia, hắn chọn Sở Liêu Vũ.
-Hi hi, ngươi chọn đúng rồi.
Linh Ly cười tươi ,giao giải dược cho Sở Trạch Hưng.
Sở Trạch Hưng nhìn đan dược trên tay, nói một câu.
-Đừng làm hại bọn họ...được không?
-Gia chủ!
Hạ nhân bên dưới nghe câu đấy thì đồng loạt quỳ xuống hô to, thực ra gia chủ đối với bọn họ không phải rất tốt... nhưng bọn họ đã bị tài năng và dã tâm của người này chinh phục, bây giờ trong lòng bọn họ Sở Trạch Hưng chính là gia chủ duy nhất của Sở gia.
- Ha ha,đến lúc này ngươi vẫn muốn chơi tâm kế.
Nhìn phản ứng của hạ nhân, Linh Ly tàn nhẫn vạch trần mưu kế của Sở Trạch Hưng.
-Câu này là muốn hạ nhân của Sở gia nhớ đến ơn đức của ngươi sao? Để sau này ngươi trở lại, bọn họ vẫn sẽ trung tâm với ngươi?
Đám hạ nhân run rẩy,gia chủ vẫn là gia chủ... bọn họ làm sao lại...
- Phương thức thu mua lòng người của ngươi rất tốt và rất hữu dụng nha.
-Báo!
Một thị vệ ngoài cửa chạy vào, theo thói quen mà quỳ trước mặt Sở Trạch Hưng.
-A, bây giờ ta mới là gia chủ nga ~
Linh Ly lười biếng ngáp một cái,thuận tiện đưa một miếng hoa quả vào miệng.
-A, gia ,gia chủ.
Thị vệ cứng nhắc xoay người, quỳ trước mặt Linh Ly.
-Có chuyện gì?
-A , Không Nguyệt Thiên, Không Nguyệt Thiên có tin tức muốn ta giao cho gia chủ.
-Hử ? Mau đưa cho ta.
Linh Ly bật dậy từ trên ghế, nhìn lá thư trong tay, càng đọc tay nàng càng run rẩy, đến cuối cùng trực tiếp bóp nát lá thư thành bột mịn.
-Sở Trạch Hưng, vị trí gia chủ ta giao cho ngươi, Sở Liêu Vũ một tháng sẽ tỉnh,ta đi đây... không chơi với các ngươi nữa!
Linh Ly bỏ chạy lấy người, à ,là vội vàng vận linh hồn lực chạy đến Không Nguyệt Thiên.
Hạ nhân : ????
Sở Trạch Hưng : ????
Cái quái gì vậy?!
Nhưng Linh Ly cũng không quản bọn họ nghĩ thế nào, nàng trực tiếp nửa ngày thì mới đến Không Nguyệt Thiên.
-Chủ nhân!
Linh Ly đẩy cửa bước vào, dọc đường nàng thấy rất kỳ quái... bởi vì nàng chẳng thấy bóng người nào ở Không Nguyệt Thiên, bình thường trên đảo cũng không ồn ào nhưng vẫn có người,bây giờ thì ngay cả bóng người cũng không có.
-Ai?!
Một đôi mắt màu máu lướt qua, Linh Ly bị ánh mắt đỏ tươi âm lãnh dọa sợ,không nâng nổi một bước chân.
-Linh Ly?
-Chủ nhân, ực, là ta..
Linh Ly trộm nuốt nước miếng, ánh mắt của chủ nhân thật đáng sợ! Ô ô!
- Không phải ngươi đi giải quyết mấy người kia sao?
- Ta ,ta là lo lắng cho chủ nhân?
-Lo lắng? Ha ha, ngươi không nhớ thực lực của ngươi cũng không bằng ta sao? Có gì mà phải lo lắng?
"Ô ô,giọng điệu âm lãnh khó nghe này... huhu ai đó trả Tiêu học trưởng ôn nhu xa cách giọng nói lại êm tai cho ta!!!!"
- Chủ nhân... người rốt cuộc là làm sao vậy?
- Làm sao? Ngươi còn không thấy sao? Ta đọa Ma a ~ hahaha ?
- Đọa... Ma....?
-Ừ.
Tiêu Mị lười biếng tựa vào ghế , bàn tay vuốt ve một cây bút lông xinh đẹp tinh xảo.
-Chủ nhân, cây bút này?
-A, đay là Nguyệt Hồn thứ hai của ta a...
Tiêu Mị ôn nhu lau cây bút trên tay, động tác thì ôn nhu đấy... nhưng mà ánh mắt thì giống như hận không thể băm cây bút thành ngàn mảnh.
Linh Ly rùng mình, nàng muốn chạy... chủ nhân như thế này quá nguy hiểm!
- Nếu chủ nhân đã không có việc gì... ta đi xử lí chuyện của Thường Tân, Ân Việt và Sở Thần.
- Không cần,Sở Thần... chết rồi, từ khi Vệ Sở Thần rời khỏi đây thì hắn đã chết.
- Ý ,ý chủ nhân là?
-Ngươi còn nhớ Nguyệt Hồn thứ hai của Vệ Sở Thần chứ?
-Đương nhiên là nhớ, đây là Nguyệt Hồn vì cứu Cố Hân Vy nên thức tỉnh!
-Vậy thì đúng rồi, khi Vệ Sở Thần luyện đến bát tinh... phân thân của hắn ta có thể tách rời rồi nhập vào một người khác.
-Ý chủ nhân là!
- Ha ha.
"Ô ô,thế giới này thật đáng sợ!!! Ta muốn trở về nhà!!!"
- Linh Ly... xin cáo lui.
-Linh Ly, ngươi đang sợ ta.
-Ta....
Linh Ly mở miệng nhưng không nói được hết câu, bởi vì nàng thật sự sợ Tiêu Mị của lúc này.
- Ha ha, bởi vì sự thành thật của ngươi, ta cũng không ngại cho ngươi một thứ.
Tiêu Mị lấy ra Thất Sắc Lưu Ly Tâm, vứt xuống sàn.
-Thất Sắc!!! Chủ nhân!!!
Cơ hồ là không chút do dự, Linh Ly chạy lại ôm lấy viên ngọc bảy màu, không cho nó chạm đất .
-Chủ nhân... người đây là....
-Giống như những gì ngươi nghĩ...
Linh Ly gục đầu xuống ôm lấy viên ngọc, bàn tay siết chặt lại.
Phải đau khổ thế nào, tuyệt vọng thế nào thì... chủ nhân mới quyết tâm vứt bỏ tình cảm?
Chủ nhân sợ đau như vậy, vậy mà lại bất chấp tách tình cảm ra khỏi trái tim, lúc đó... chủ nhân không thấy đau sao?
Làm sao mà có thể! Chủ nhân là đau đến chết đi sống lại, đau đến tuyệt vọng, đau đến chết lặng....
-Chủ nhân ,ta xin lỗi...
Tiêu Mị bị câu xin lỗi của Linh Ly làm cho sững sờ ,y cho rằng khi thấy Thất Sắc Lưu Ly Tâm , Linh Ly sẽ bỏ chạy khỏi đây, hoặc sẽ mắng chửi y...
- Chủ nhân,nếu đã không làm được người vui vẻ...
- Vậy ta sẽ làm cả thế gian đau khổ cùng người...
Linh Ly ngẩng đầu lên cười, nhưng hai bên khóe mắt lại có chất lỏng trong suốt chảy ra, thấm ướt lông vũ.
-Không cần.
Tiêu Mị không chút do dự cự tuyệt, sau đó bước đi.
-...Chủ nhân, rõ ràng người đã mất hết tình cảm... tại sao còn thiện lương như vậy?
Nhưng câu nói đó quá nhỏ, không có ai nghe thấy.