- Ợ, vẫn là thức ăn do đầu bếp nấu ngon hơn. Không giống như mình....
Linh Ly thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng căng tròn, ăn no xong nàng có chút buồn ngủ a.
-Oáp... Ơ.
Động tác che miệng ngáp dài của Linh Ly khựng lại, bởi vì nàng thấy bên dưới có một người quen bước vào... Cô nương tốt bụng cho nàng thỏi bạc ngày đó.
Nhưng bây giờ cô nương đó khá chật vật, đôi mắt cũng không ngây thơ tốt bụng trong sáng như ngày đó nữa, bên trái là một phụ nhân lớn tuổi, bên phải là một tiểu hài tử khoảng 7,8 tuổi gì đó.
Bước chân cô ấy có chút khập khiễng, có vẻ bị thương rồi.
-Ăn mày? Lấy cái này rồi ra ngoài ăn đi,không được ảnh hưởng đến khách nhân trong quán.
Lão bản thấy dáng vẻ chật vật của cô nương bèn lấy ra 3 cái bánh bao rồi đuổi người.
-Ngươi!
Tiểu hài tử có vẻ là không chịu nổi sự khinh thị của lão bản nên lớn tiếng kêu lên, nhưng lại bị cô nương kia dùng tay ngăn lại,nàng cảm ơn lão bản rồi bước ra ngoài.
Bây giờ trên người các nàng không còn bao nhiêu tiền, tiết kiệm được vẫn là tốt hơn.
-Lão bản! Tính tiền.
Linh Ly lớn tiếng.
-Vâng vâng.
-Của khách quan tổng cộng là 45 lượng bạc.
Linh Ly giao một nén bạc 50 lượng cho lão bản, nói một câu "không cần thối lại" rồi chạy ra ngoài.
-Cô nương, chờ chút.
Linh Ly đuổi theo phía sau cô nương kia.
- không biết cô nương còn nhớ ta không?
Linh Ly đứng trước mặt cô ấy hỏi.
-Cô nương là?
Người kia nhíu mày, hiển nhiên đã không nhận ra Linh Ly.
- A, là cô nương cho ta một thỏi bạc ở bìa rừng đó.
- Thì ra là cô, nhưng... lúc đó ta cũng chỉ là tiện tay, cô không cần để ý.
- Đối với ta là có ơn rất lớn,không biết cô xưng hô như thế nào? Đây phải chăng là gia quyến (thân thích) của cô nương?
- Ta họ Dung, đây là đệ đệ ta ,đây là mẫu thân của ta.
- Dung cô nương, cô đang đi đâu sao? Dù sao ta cũng nợ ân của cô, cô nói cho ta biết có thể ta giúp được thì sao?
- Đa tạ, nhưng chúng ta chỉ là đi tìm đan thuật sư.
Cô nương họ Dung kia cúi đầu, Linh Ly nhìn vào vẻ mặt của phụ nhân bên cạch liền biết cô ấy không nói thật, nhưng nàng cũng không thể ép buộc đành quan sát mẫu thân của cô ấy một lát, sau đó mở miệng.
- Độc Thiên Nhật Đoạn Hồn trong cơ thể của bá mẫu ta có thể giải.
- Ngươi có thể giải?!
Dung cô nương kích động nắm chặt tay Linh Ly, Linh Ly thấy người xung quanh dường như vì tiếng la lớn của cô ấy mà hiếu kỳ nhìn qua,nàng nhỏ giọng.
- Nơi này không phải nơi để nói chuyện, chi bằng cô nương đến nhà ta đi.
-Ừm.
Dung cô nương hiện giờ cũng phát hiện chính mình lúc nãy quá kích động, mặt nàng đỏ lên.
Để tiện theo dõi tình hình trong Sở gia nên Linh Ly đã mua một ngôi nhà ở thành trì này, dù sao nàng cũng không thiếu tiền, mua mấy thứ này đều rất thẳng tay.
-Cô nương dùng trà.
Linh Ly tự tay rót trà đưa cho 3 người bọn họ.
-Đa tạ.
-Vậy độc của mẫu thân ta.
-Cô yên tâm, ta có thể giải.
Sở dĩ Linh Ly hiểu đan dược và độc dược như vậy là do kiếp trước cô thường chạy tới chỗ Thường Tân, nhìn thấy nhiều độc - đan dược nên cũng học hỏi được một chút da lông, những căn bệnh hay độc quý hiếm khác thì nàng không biết, nhưng độc Thiên Nhật Đoạn Hồn Tán này ở trong phòng của Thường Tân có đầy, bởi vì có nhiều nên Linh Ly cũng tìm hiểu được chút ít.
-Giải độc thì ta có thể giải,nhưng cô nương có thể cho ta biết tại sao cô lại...thành ra như thế này không?
Rõ ràng hôm trước cũng bình thường mà.
Hỏi đến câu đó thì nước mắt của vị Dung cô nương kia cũng rơi xuống.
- Ta thật ra tên là Dung La Phù, là đại tiểu thư của Dung gia. Một ngày trước Dung gia bị tên khốn Phạm La.... hắn ta gϊếŧ chết phụ thân ,cắt lưỡi hạ độc mẫu thân,muốn gϊếŧ đệ đệ...còn muốn, còn muốn cưỡиɠ ɧϊếp ta...
Nước mắt nàng rơi càng nhiều, nhưng trong mắt không yếu đuối như Linh Ly tưởng tượng mà tràn đầy kiên cường, thù hận làm cho một tiểu thư khuê các kiên cường.
- Ta mang mẫu thân và đệ đệ chạy trốn, ta muốn đến Thánh Thần Địa,ta muốn thuê Hắc tộc...gϊếŧ gã!
-Cô có đủ tiền để thuê người của Thánh Thần Địa không?
Thánh Thần Địa nghe tên nghĩ rằng nó là nơi của thần thánh,là bồng lai tiên cảnh... nhưng thực tế Hắc tộc sinh sống ở Thánh Thần Địa lại là một bộ tộc sát thủ, ban đầu không ai biết bộ tộc đó tên gì...nhưng qua vài vụ gϊếŧ người mà Hắc tộc nhận, bọn họ được người trong Nguyệt Ngọc gọi là Hắc tộc, Hắc tộc - hắc ám.
Bọn họ gϊếŧ người trong bóng tối, chưa bao giờ thất thủ.
Nhưng cái giá để mời được người Hắc tộc, lại vô cùng xa xỉ.
-Ta muốn dùng mạng của ta để mời bọn họ.
Dung La Phù trầm thấp cười.
Linh Ly không nói gì,mày nàng hơi nhíu lại, nàng lấy ra một viên đan dược đưa cho Dung phu nhân.
-Đa tạ .
Dung La Phù cúi đầu cảm tạ rồi lấy đan dược cho mẫu thân cô ấy.
Linh Ly nói một câu.
- Cô là ân nhân của ta, cô muốn gϊếŧ Phạm La,ta giúp. Nhưng cô có thể trở lại chính mình của trước đây không?
Trở về một thiếu nữ tốt bụng ngây thơ vô ưu vô lự, giống như một đóa hoa trắng thuần khiết.
-Trở về chính mình?
Thiếu nữ ngẩng đầu, giống như đã hiểu lại giống như cái gì cũng không hiểu.
-Tại sao lại giúp ta nhiều như vậy, người như ngươi...cũng không phải là người tốt,huống hồ thỏi bạc kia ngươi cũng không thiếu.
Dung La Phù nghiêm túc nhìn Linh Ly.
Linh Ly không để ý cười nhạt.
- Đại khái...nụ cười của cô... rất đẹp cho nên ta không muốn cô mất đi nó.
- Đây là nhà ta, sẽ không ai làm phiền cô đâu... còn kẻ thù của cô... ta sẽ giải quyết giúp.
Linh Ly bước ra ngoài, nhờ người của Không Nguyệt Thiên giúp mình tìm hiểu tin tức của Phạm La.