Chương 47

Linh Ly hít một hơi thật sâu, đem khó chịu và không vui trong lòng vứt bỏ, sau đó đi tìm Cơ Hàn.

Thật nhớ ánh mắt của Hàn...

-Thanh Hà, rốt cuộc bao giờ ngươi mới chấp nhận tâm ý của ta?!

Một giọng nói lớn tiếng vang lên, trong lòng Linh Ly nổi lên tính bát quái (tám chuyện) vội vàng ẩn dấu hơi thở, nhẹ nhàng bước qua.

Nhưng Linh Ly ngạc nhiên phát hiện, hai nhân vật chính cũng không quá xa lạ, chính là Tả hộ pháp - Ân Việt và Sở Thần.

Ngẫm nghĩ lại cái tên Thanh Hà hơi hơi quen tai, Linh Ly mới nhớ đến thân thể bị phân thân của Cảnh Viễn chiếm cứ chính là Sở Thanh Hà.

Tuy là trùng họ với Sở Liêu Vũ , Sở Trạch Hưng, nhưng Sở Thanh Hà hoàn toàn không có liên quan đến hai người trên.

-Ta không thích ngươi, sẽ không chấp nhận tình cảm của ngươi.

Thanh Hà cũng chính là Sở Thần nhàn nhạt trả lời.

-Tại sao ngươi lại không thích ta?!

Tả Hộ pháp Ân Việt có chút mất khống chế, hắn ta nắm mạnh đầu vai Sở Thần, lắc mạnh. Đôi mắt của Ân Việt rất đáng sợ, giống như của một con dã thú, có thể cắn chết con mồi bất cứ lúc nào, mà con mồi... chính là Sở Thần.

Sở Thần nói là phân thân thực tế càng giống con rối, mặc kệ đầu vai như sắp bị bóp nát, Sở Thần cũng không lên tiếng.

Bởi vì nó không hoàn hảo như phân thân đầu tiên tức là vị "Trưởng lão" kia, nên linh hồn và thân thể không dung hợp được triệt để, khiến cho Sở Thần không cảm nhận được hỉ nộ ái ố của trái tim, cũng không cảm nhận được đau đớn trên thân thể.

Sở Thần nhìn Ân Việt lâm vào điên cuồng, trong lòng không thể lý giải.

"Thích" của Sở Thần là nơi nơi chốn chốn quan tâm, cho người kia thứ tốt nhất, ôn nhu dịu dàng đối với người kia, làm tốt yêu cầu của người kia... Đó là những gì được "chủ" dạy, tất cả các hành động trên đều thuần túy chỉ là hành động, không chứa một chút tình cảm dư thừa.

"Chủ" không lệnh cho hắn thích Ân Việt, vì vậy hắn liền không thích.



Ân Việt nhìn biểu cảm lạnh nhạt bình tĩnh của người kia, trái tim bị đả kích trầm trọng.

Mấy ngày nay y luôn vô tình hữu ý để lộ ý đồ của mình cho người kia thấy, luôn quan tâm chăm lo cẩn thận cho người kia, bởi vì thái độ của Thanh Hà đối với hắn không gay gắt như trước kia... hắn cứ nghĩ Thanh Hà đã tiếp nhận tình cảm của hắn....

-Không có việc gì nữa thì ta đi trước.

Sở Thần lạnh nhạt lấy tay đối phương ra khỏi vai mình, hờ hững không chút tình cảm đi khỏi đó.

Ân Việt nhìn bàn tay trong không trung của mình, giống như đơ máy, thật lâu cũng không cử động.

Ngay khi Linh Ly nhàm chán muốn bước đi thì từ trong bóng tối bước ra một người.

-Ân Việt...

-Ngươi xem hết rồi?

Ân Việt mở miệng, giọng nói lạnh nhạt đến lạ lùng.

-Đến cười nhạo ta sao?

Người đến không ai khác chính là Hữu hộ pháp Thường Tân, hắn nhếch môi, muốn nói ra vài lời châm chọc khıêυ khí©h, để Ân Việt quên đi một màn vừa rồi.

Nhưng khi nhìn vẻ mặt suy sụp như thế gian sụp đổ của Ân Việt, Thường Tân đổi giọng điệu.

-Thanh Hà của ngươi đã có ái nhân, nghe nói hắn vô cùng yêu thương quý trọng người kia, lúc nào cũng ôn nhu đối xử với người đó, mỗi yêu cầu của người đó đều không nỡ c.... khụ khụ...

Chưa nói hết câu cổ họng đã bị bóp chặt, Ân Việt lạnh lẽo quát.

-Câm miệng!



-Ta còn nghe nói... khụ khụ!

-Ngươi lừa ta!

Ân Việt lâm vào điên cuồng, hoàn toàn không tin tưởng Thường Tân, cánh tay càng bóp mạnh, không cho đối phương phát ra bất cứ ám thanh gì khiến chính mình muốn điên.

-Tả Hộ pháp! Ngươi còn tự lừa mình... a!

Ân Việt ném mạnh thân thể Thường Tân vào tường, vận công chạy như điên.

-khụ khụ khụ ...

Thường Tân tựa vào tường, ho ra máu.

Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp có xung đột, điều này cả Cung Hải Loan đều biết, nhưng ngoại trừ chính Thường Tân, không ai biết hắn ta có tình cảm với Ân Việt.

-Ngươi tại sao... không thể quay lại nhìn ta một lần...

Tại sao chỉ biết đuổi theo phía trước?

Tại sao không nhìn tình cảm của ta dành cho ngươi?

Tại sao không bỏ người kia xuống?

Tại sao lại.... không thể thích ta?

***

Linh Lan Hoa : Ăn trước thủy tinh của CP này rồi quay lại với CP chính nha ~

Linh Lan Hoa : Tâm trạng nặng nề quá, tặng chương để giải tỏa thôi. haizzz.