Cơ Liêu Vũ... hiện giờ đổi về họ ban đầu nên gọi là Sở Liêu Vũ nhìn chính mình trong gương đồng , cẩn thận vấn tóc lên ngọc quan, cũng không cho một sợi rơi ra.
Lại đi lục tủ quần áo, nhưng y phục là y phục lúc y mới 15, bây giờ hiển nhiên sẽ không vừa...
Không nói đến bây giờ y đã 18 tuổi nhưng dung mạo như 20 tuổi, chỉ nói đến thân thể, cũng là lớn hơn một vòng... tất nhiên sẽ không vừa với đống y phục này.
Vừa định gọi người, Sở Liêu Vũ nhìn qua góc tủ bên cạch, thấy có vài bộ y phục rất mới, hẳn là mới mua, vì vậy lấy lên xem, quả nhiên rất vừa người y.
Nghĩ là ca ca tự tay chuẩn bị, Sở Liêu Vũ ngọt ngào trong lòng , có chút ôm không rời tay, trân trọng vô cùng .
Nhưng mà nghĩ lại, buổi tối ca ca có hẹn mình... huynh ấy sẽ thích mình mặc y phục nào?
Sở Liêu Vũ nhìn đám y phục đầy đủ màu sắc, bất đầu lâm vào trầm tư.
Màu đen? Quá u ám.
Màu đỏ? Chói mắt, ca ca sẽ không thích.
Màu trắng.... ca ca dường như thích mặc bạch y, nhưng mà không quá thích người khác cũng mặc bạch y.
Màu vàng?...
Lục?
Nâu...
Mất gần nửa ngày Sở Liêu Vũ mới chọn ra một bộ lam y tao nhã nhẹ nhàng.
Lại chỉnh chu nửa ngày, đến khi cả người đều gọn gàng linh động, Sở Liêu Vũ mới rời khỏi gương đồng, đẩy cửa bước ra ngoài... nhưng nhìn Mặt Trời treo trên cao, Sở Liêu Vũ quay về phòng, lòng thầm nhủ.
"Ca ca là hẹn vào buổi tối... bây giờ mới buổi chiều, còn chưa đến thời gian a... "
Sở Liêu Vũ nhìn đồng hồ cát trên tường, đến giờ, trái tim đập bang bang của hắn vẫn chưa ổn định, có hưng phấn có không dám tin, nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ và chờ mong, nhưng giấu dưới những tình cảm đó, lại có bất an và chua xót nhàn nhạt.
Cả đời này... hắn với ca ca cũng chỉ có thể làm huynh đệ, không thể làm ái nhân không thể làm đạo lữ... thế nhưng... y cũng không thể cưỡng cầu, tình cảm này... không được đáp lại cũng không sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh ca ca, nhìn huynh ấy... vậy là đủ.
Sở Liêu Vũ cắn môi, nhìn vào đồng hồ cát, oán hận hôm nay thời gian trôi quá chậm...y bây giờ hận không thể chạy qua Tĩnh Tâm hiên, đi qua nhìn ca ca...
Thời gian càng gần trái tim càng khẩn trương, Sở Liêu Vũ đưa tay ôm ngực trái, hòng làm nó bình ổn. Nhưng trái tim nào nghe lý trí....
Sở Liêu Vũ nhìn hạt cát trong đồng hồ... thời gian cứ chậm rãi chậm rãi trôi...
-Haizzz, như vậy quá lâu... hay là...
Sở Liêu Vũ nảy ra ý định, thay một bộ y phục thoải mái, tự tay xuống bếp.
3 năm rồi.... không biết ca ca còn thích bánh hoa đào hay không...
Sở Liêu Vũ mang theo tâm tư mà làm ra bánh, làm xong trời cũng đã chuyển chiều... mang theo tâm tình rạo rực, y mang bánh qua Tĩnh Tâm hiên...
Chân bước đi, tâm lại vẫn suy nghĩ về một người, chỉ một người...
Ánh chiều tà nhuốm lên cạnh vật, tại sao lại hiu quạnh và cô đơn?
Vừa bước đến Tĩnh Tâm hiên, thấy cửa chính vẫn mở, Sở Liêu Vũ theo thói quen ngày xưa, không gõ cửa mà trực tiếp bước vào.
Đình viện có người, bước chân Sở Liêu Vũ hơi ngừng lại, thấy người trong đình là ca ca và một nữ tử, bước chân liền khựng lại.
Trong đình...Sở Trạch Hưng tinh tế nhấm nháp món canh do Ỷ Loan làm.
Sở Trạch Hưng ngồi đối diện Ỷ Loan, bởi vì không quay đầu nên hắn không biết đằng sau có người, hoặc là biết... nhưng cố ý giả vờ không biết.
-Trạch Hưng, ngon không?
Giọng điệu có chút nhút nhát thấp thỏm.
-Chỉ cần là Ỷ Loan nấu, đều rất ngon, huống chi nàng cố ý theo khẩu vị thanh đạm của ta mà nấu, thực sự rất vừa miệng.
"Chỉ cần là đệ nấu, đều rất ngon... "
Một giọng nói ôn nhu lặp lại trong đầu Sở Liêu Vũ, thực tệ, giống như đến mức không có khuyết điểm. Bàn tay thoáng siết chặt hộp thức ăn... chân muốn di chuyển, muốn chạy khỏi nơi này, thế nhưng bước chân quá nặng thân thể giống như không thể điều khiển, Sở Liêu Vũ không trốn được, không trốn được sự thật này.
Một trận lạnh lẽo chạy dọc toàn thân, lạnh đến độ khiến Sở Liêu Vũ không thể nhúc nhích...
Ỷ Loan gương mặt ửng hồng, bởi vì nàng thấp hơn Sở Trạch Hưng một cái đầu, lại nhất thời chìm trong mật ngọt, nên không phát hiện đằng sau Sở Trạch Hưng có người.
-Ỷ Loan...
Sở Trạch Hưng hơi đứng dậy, cách bàn nhỏ, hôn môi Ỷ Loan...
Đằng sau Sở Liêu Vũ nhìn thấy cảnh này, thất thần lùi ra sau vài bước, vô tình dẫm phải cái gì đó, phát ra tiếng vang.
Tiếng vang làm hai người đang môi chạm môi bừng tỉnh, Ỷ Loan trực tiếp xấu hổ đến bỏ chạy.
-Ca ca... huynh và...
Nói không nên lời, Sở Liêu Vũ giấu hộp thức ăn ra đằng sau, siết chặt.
-Ừm, khụ khụ... ta và Ỷ Loan lưỡng tình tương duyệt. Vũ, đệ xem ta và nàng ấy có xứng đôi không?
Sở Trạch Hưng giống như không phát hiện Sở Liêu Vũ khác thường, vẫn thân thiết hỏi.
-... Xứng... Rất xứng, ca ca... ca ca và Ỷ Loan tỷ tỷ trai tài gái sắc, rất..
"Xứng đôi "
-Vậy là tốt rồi... ta còn sợ đệ sẽ không thích Ỷ Loan, nàng là một cô tương thông tuệ lại tốt bụng... ta còn nghĩ mình không xứng với nàng...
Chưa đợi Sở Trạch Hưng nói hết câu, Sở Liêu Vũ đã cắt đứt lời nói của hắn.
-Ca ca, đệ tự nhiên có chút không khỏe, đệ ra ngoài trước.
Nói xong không đợi Sở Trạch Hưng trả lời, đã đi ra khỏi Tĩnh Tâm hiên, bóng dáng kia, giống như đang chạy trốn.
Thật lâu sau, Sở Trạch Hưng phát ra một tiếng cười châm chọc khinh bỉ.