Để tránh mọi người quên đây là truyện đam mỹ nên tôi quyết định thêm vào một chút phúc lợi... Đừng ngượng ngùng nhé các tình yêu (◍•ᴗ•◍)❤.
----------------
Lý Mộ Phong ngồi trên giường kiểm kê lại tài nguyên thu nhập được, đang lúc hắn đếm linh thạch đến hăng say thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Trước cửa phòng có cấm chế, khí tức đối phương lại quá quen thuộc với hắn. Lý Mộ Phong không cần ngước mặt lên xem cũng biết đó là ai.
“ Mạc Viễn, chào mừng đã về.”
Mạc Viễn không đáp lại lời Hàn Ân, hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống ghế, rót một tách trà nhấp lên vài ngụm.
Không nhận được câu đáp lời của đối phương, Lý Mộ Phong khó hiểu buông xuống túi trữ vật nhìn sang. Bàn trà và giường được đặt theo đường thẳng, mà chỗ Mạc Viễn ngồi vừa hay là đối diện với giường, đối diện với Lý Mộ Phong …
Tu sĩ lão hoá rất chậm, Mạc Viễn tăng tiến tu vi lại rất nhanh vì thế dung mạo bây giờ vẫn đang xen lẫn giữa thiếu niên anh tuấn trương dương với nam tử trưởng thành, trên người hắn khoác một bộ Bạch y, nhìn qua phiêu lưu tuấn dật hết như một tiểu đạo trưởng thiếu niên hăng hái vừa xuống núi, lập chí muốn trở thành kiếm khách gian hồ, phiêu bạt bốn bể.
Lý Mộ Phong quan sát hắn vài lần, tạm đánh giá:
‘ Vẫn rất đẹp. Rất tuấn tú, rất mlem...’
Chỉ là trong đôi mắt trong suốt kia đột nhiên lại toát lên một chút cảm xúc gì đó xôn xao bất an. Lý Mộ Phong ngồi bất động trên giường, trong lòng thầm căng thẳng không biết có phải mọi chuyện đã bại lộ hay không.
Chỉ là Mạc Viễn không để cho hắn thời gian nghĩ nhiều, sau khi uống hết một tách trà nóng, hắn đặt tách lên bàn xoay người lại nhìn Lý Mộ Phong. Hai má hơi ửng hồng, vành tai cũng nhuốm màu phấn phấn.
Lý Mộ Phong nhìn hai tay đặt trên đầu gối hắn cuộn tròn lại như rất xoắn xuýt, đột nhiên cảm thấy biểu hiện này rất quen thuộc... Khoé môi Lý Mộ Phong run rẩy, gượng cười phát ra vài tiếng:
“ Túng dục quá độ không tốt cho tu luyện đâu, Mạc Viễn à.”
Lời cầu hoan chưa xuất khẩu đã bị từ chối thẳng thừng, Mạc Viễn lại không để ý lắm. Đôi con ngươi tròn xoe trong vắt của hắn đảo loạn một vòng rồi cuối cùng rơi xuống trên mặt Lý Mộ Phong hồi lâu. Cả hai cứ vậy mà nhìn nhau trong chốc lát, lần này Lý Mộ Phong có lẽ rất quyết tâm không muốn để Mạc Viễn đạt được mục đích.
Chỉ là không hiểu tại sao hai vành tai của Mạc Viễn càng ngày càng đỏ ửng lên, ánh mắt nhìn Lý Mộ Phong cũng trở nên mê ly lập tức làm bầu không khí xung quanh trở nên ái muội vô cùng.
Lý Mộ Phong nhìn hắn như vậy thì trong lòng cảm thấy nao núng, hắn định mở miệng nói vài câu thì bị hành động tiếp theo của Mạc Viễn làm cho sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy Mạc Viễn đưa tay lên tóc rút đi phát quan của mình, mái tóc dài đen mượt mà từ từ chảy xuống, có một số sợi còn vương trên vành tai và vai của hắn tạo thành một đường cong uyển chuyển đẹp đẽ. Mạc Viễn đặt phát quan một bên trên bàn, một tay chống bàn, tay còn lại lần mò xuống dưới nhẹ nhàng xoa bóp vài cái.
Trong suốt quá trình hắn đều một mực nhìn chằm chằm mặt Lý Mộ Phong. Chứng kiến bên dưới của Mạc Viễn từ trạng thái bình thường đến lúc hơi nhô lên, bị pháp y trắng xóa khéo léo che đi chỉ để lại một độ cung nhô lên như túp lều. Máu trong cơ thể Lý Mộ Phong như bị đun sôi, cảm giác nóng nảy trong cơ thể dần xuất hiện, sau gáy hắn dần đỏ lên giống hệt như vành tai của Mạc Viễn, đều ửng đỏ bất thường cho thấy sự xao động của chủ nhân nó.
Mạc Viễn là kiếm tu, ngón tay rất dài lại có vết chai. Khi hắn từ từ lần mò rồi từ bên trong y phục móc ra gậy thịt của hắn trông rất sắc tình. Gậy thịt của Mạc Viễn rất dài, bởi vì màu da của hắn là trắng bạch nên nó cũng bị liên lụy mà mang màu trắng theo, vì thế phần gân xanh lẫn phần đầu khất to tròn như quả trứng gà màu hồng nhạt kia lại càng nổi bật hơn bao giờ hết.
Bởi vì trong phòng có ánh đèn rất sáng, lại thêm bản thân là tu sĩ, Lý Mộ Phong có thể rõ ràng thấy được từng đường gân xanh in hằn bên trên, phân bố to mảnh khác nhau. Gậy thịt của Mạc Viễn theo động tác xoa bóp của hắn mà dần phình to lên, vốn đã dài bây giờ đến chiều ngang còn muốn tăng trưởng. Lý Mộ Phong cảm nhận được bên dưới mình đang dần nóng lên.
Mạc Viễn đây là... t.h.ủ d.â.m trước mặt hắn.! Là đang cầu hoan với hắn!
Lý Mộ Phong gần như tê rần cả người khi nhận ra điều này, chỉ là hắn lại không cách nào dời mắt đi được.
Thiếu niên lang tuấn tú của hắn đang tự xoa bóp d.ư.ơ.n.g v.ậ.t của mình, hô hấp dần trở nên suyễn nặng đầy mùi tìиɧ ɖu͙©, có lẽ là vì ngượng ngùng hay có lẽ vì phấn khích, đuôi mắt của hắn đỏ ửng lên như cánh hoa đào. Cho dù là gậy thịt trong tay đang co giật hay dịch trắng từ đầu khuất tràn ra bên ngoài một chút, ánh mắt của Mạc Viễn cũng chẳng rời khỏi mặt Lý Mộ Phong.
Âm thanh nhớp nháp của nước va chạm với lòng bàn tay đầy dâʍ ɖu͙©. Bàn tay Mạc Viễn nắm lấy gậy thịt ướt đẫm đang căn phồng của mình, đột nhiên hướng Lý Mộ Phong cười:
“ Bên dưới ta khó chịu lắm... Lang quân, người giúp giúp ta một chút nhé.”
Âm thanh từ tính nhưng lại ẩn nhẫn vài phần tìиɧ ɖu͙© cùng cầu hoan. Rõ ràng nội dung câu dẫn rất thấp kém và trực tiếp nhưng lại dâʍ đãиɠ sắc tình đến khó lòng chống cự.
Mặc dù đã từng cùng Mạc Viễn làm qua mấy lần rồi nhưng Lý Mộ Phong bây giờ vẫn thừa nhận, hình ảnh này rất kí©h thí©ɧ. Hắn cảm thấy đuôi mắt đỏ ửng kia của Mạc Viễn giống như móc câu vậy, câu lấy lòng hắn làm hắn rung động không thôi.
Cảm nhận được phần thân dưới của mình đã có phản ứng, sự bức rứt lẫn tê ngứa từ cả hai phía truyền đến, cho dù là mặt trước hay sau. Lại nhìn đến đôi đồng tử đã dần chuyển sang màu tử sắc đầy thần thánh của Mạc Viễn. Lý Mộ Phong cười lạnh:
“ Đi con mẹ nó thanh tâm quả dục, quyến rũ như vậy... chết dưới mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. ”
Lý Mộ Phong từ trên giường bước xuống hướng về phía Mạc Viễn đi, đứng trước mặt đối phương hắn đưa tay xoa mặt Mạc Viễn. Mạc Viễn rất thuận theo, áp mặt vào tay hắn, không những vậy mà còn hôn hôn thêm vài cái. Sau đó bàn tay Lý Mộ Phong bị Mạc Viễn cầm lấy đưa vào trong miệng liếʍ mυ"ŧ. Cảm xúc ướŧ áŧ nóng bỏng bên trong rất rõ ràng luồng qua từng kẽ tay hắn.
Đến khi Lý Mộ Phong được buông ra, tay hắn đã ướt đẫm nước, hai má ửng hồng, hô hấp thô nặng.
Lý Mộ Phong quỳ xuống dưới chân Mạc Viễn, đưa tay ra phủ tên bàn tay đang đặt trên dươиɠ ѵậŧ của hắn, bắt đầu nắn tuốt. Mạc Viễn thấy Lý Mộ Phong đáp lại liền dứt khoát từ bỏ hoạt động, chẳng động chạm gì đến cây gậy thịt đỏ hỏn đầy gân guốc của mình mà chỉ chăm chăm si mê nhìn Lý Mộ Phong.
Là nam nhân, Lý Mộ Phong biết nên làm gì sẽ khiến đối phương cảm thấy phấn khích, có lẽ hắn nên đem tất cả hàm chứa vào miệng, dùng lưỡi liếʍ láp rồi hút mạnh. Nhưng Lý Mộ Phong lại không thích như vậy cho lắm, hắn cảm thấy gậy thịt của Mạc Viễn tuy bóp rất sướиɠ tay, nhìn qua rất sạch sẽ và đẹp nhưng lại quá dài, nếu nuốt tất cả vào miệng thì mặt hắn sẽ bị biến dạng trông rất mất hình tượng.
Lý Mộ Phong thích liếʍ phần đầu khất của Mạc Viễn hơn, to tròn như một viên ngọc, lâu lâu còn sẽ tiết ra một chút sữa ngọt thanh đầy dâʍ ɖu͙©.
Quả trứng gà màu đỏ hồng được Lý Mộ Phong chăm sóc rất kỹ lưỡng, lâu lâu sẽ được hắn ngậm vào trong miệng an ủi. Sau đó là đến phần thân của gậy thịt dẻo dai, đến cả khe rãnh giữa đầu khất lẫn thân gậy đều được lên đến ướt đẫm. Lý Mộ Phong cầm tay Mạc Viễn đặt trên dươиɠ ѵậŧ, sau đó cả tay lẫn dươиɠ ѵậŧ đều ngậm đi vào miệng.
Phần đầu khất bị một mảng ám áp mềm mại bao phủ làm Mạc Viễn nhìn không được rên lên thành tiếng. Miệng Lý Mộ Phong không lớn, ngậm chỉ được một nửa nhưng Mạc Viễn cũng không chê. Chỉ có ngọn trỏ và ngón giữa của hắn được ngậm vào cùng nhưng điều này lại không ngăn cản được ý xấu của hắn. Mạc Viễn tách hai ngón tay mình ra, kẹp dươиɠ ѵậŧ lẫn đầu lưỡi xinh xinh ướŧ áŧ của Lý Mộ Phong lại với nhau như bánh mì kẹp thịt rồi chà xát.
Trong miệng Lý Mộ Phong đã đầy ắp, bị hắn trêu chọc đến khó thở, nước mắt sinh lý từ khoé mắt chảy ra. Mạc Viễn ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống thấy vậy thì hai mắt tối sầm. Hắn rút bàn tay mình ra đặt lên gáy lẫn tai của Lý Mộ Phong, nhẹ nhàng xoa nén vài cái rồi kéo mạnh xuống.
Nguyên một cây gậy thịt to béo đâm thẳng vào miệng lại không thể cắn đứt, Lý Mộ Phong khó chịu vô cùng, hắn muốn rút ra nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt sẫm màu tử sắc nhuộm đầy tìиɧ ɖu͙© của Mạc Viễn liền từ bỏ.
Đôi mắt này vốn thuộc về thân linh, thần linh vốn nên thánh khiết lại bị hắn kéo xuống thần đàn, đôi mắt vốn không đặt điều gì vào mắt nay lại toàn bộ đều là dáng hình của hắn…
“ Bạch bạch.. Uồng ượt... ”
“ Pốc pốc... ừm um....”
Từng tiếng va chạm giữa da thịt và nước, tiếng rên nhỏ nhẹ thốt ra rồi bị cái gì đó hình trụ dài ngăn cách, chỉ có thể dứt quản, vụn vặt đầy sắc tình vang lên tràn ngập trong căn phòng đầy rẫy mùi tìиɧ ɖu͙©.
Mạc Viễn cuối cùng cũng bắn ra, Lý Mộ Phong lại không kịp rút đi, tất cả đều bị hắn nuốt hết vào bụng. Trên miệng còn vương lại một giọt chất lỏng đặc màu trắng, Lý Mộ Phong ngơ ngác xoa bụng mình.... Mẹ nó, hình như hắn thấy hơi no.
Tiếng cười trầm thấp từ phía trên vọng xuống, Lý Mộ Phong nhìn lên thì thấy Mạc Viễn xiêm y chính tề khác hoàn toàn với bộ dáng xốc xếch của hắn, nếu không phải dươиɠ ѵậŧ của y vẫn còn đang đỉnh đỉnh trên má của hắn thì rất khó nhận ra người này vừa rồi đã phóng túng đến mức nào.
Tay bị một lực mạnh mẽ kéo lên, Lý Mộ Phong rơi vào lòng ngực ấm áp của ai đó, sau đó chính là hàng loạt nụ hôn vụn vặt rơi xuống cổ, gáy, môi, mặt và mắt.
----------------
Chỉ là một đoạn H nhẹ, vốn định viết cho truyện kia trước nhưng mà thôi. Ở đây cũng được. Mong là không bị che quá nhiều.