Sau khi Lý Mộ Phong tiêu hoá xong dược lực vạn xuân đan thì thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù không có chuyện của Mạc Viễn thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm như vậy. Bởi vì lợi ích của việc này quá lớn đối với con đường tu luyện của hắn.
Nếu so sánh tu sĩ thổ hệ linh căn giống một con rùa đen vương bát đản mai cứng thì tu sĩ mộc linh căn chính là con gián, là cái loại đánh mãi không chết, chỉ cần còn một tia sinh cơ chính là còn thở là còn gỡ.
Bởi vì sợ chết nên ngay từ lúc ban đầu hắn đã nhắm đến khả năng sống dai như gián này của mộc hệ tu sĩ, chỉ cần còn linh lực liền có thể tự thúc đẩy vết thương trong cơ thể lành lại, cho dù có trúng độc thì vẫn có kháng thể mạnh hơn các tu sĩ hệ công kích khác nhiều.
Nhưng Lý Mộ Phong cũng không hoàn toàn thiên vị mộc linh căn, hắn biết rõ hoả hệ mới là điểm mạnh của hắn, hoả linh căn tính công kích mạnh, rất thích hợp dùng công kích để phòng thân. Chẳng qua trước đó hai lực lượng này trong cơ thể hắn không cân bằng nên hắn mới một mực tu luyện mộc linh căn. Bây giờ trạng thái cân bằng hắn muốn đã có, Lý Mộ Phong cảm thấy bản thân đã có thể bắt đầu cùng nhau tu luyện mộc hoả song linh căn.
Hắn từ trong trạng thái tu luyện rút ra, hai tay đang nhéo thủ quyết trước ngực cũng dừng lại. Vì trong phòng đang đóng kín từ cửa chính đến cửa sổ, tầng giấy dán cửa vừa dày vừa chất lượng, Lý Mộ Phong không thể thông qua ánh sáng xác định thời gian được hắn đành mở miệng gọi người vào hầu.
Ngọc nhi giúp hắn sửa soạn y phục, Lý Mộ Phong thông qua nàng biết được đã là chiều muộn trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mắn Lục Thiên Thừa chọn buổi tối chữa trị, nếu không hắn đã đến muộn rồi.
Trên đường đi đến chỗ của Lục Thiên Thừa, Hàn Ân thuận tiện ghé qua chỗ quản sự phân phối dược liệu. Sau khi nghe quan sự liên tục nịnh nọt khen tặng. Hàn Ân nói:
“ Mọi việc đã chuẩn bị đến đâu rồi, ổn thỏa hết không?”
“ Thưa thiếu gia, dược liệu trong đơn thuốc đã chuẩn bị gần hết, chỉ còn một bộ phận bởi vì đặc tính riêng mà nơi sinh sống cách đây xa, cần mất một khoản thời gian mới đưa đến được. Nhưng một lượng nhỏ vừa đủ tiểu nhân đã thu mua ở xung quanh Chiêu Minh thành, từ giờ đến tối sẽ được đưa đến. Đảm bảo cho Lục đan sư sử dụng.”
Hàn Ân tỏ vẻ hài lòng gật đầu:
“ Rất tốt, ngươi không giống như một dám vô dụng khác, ngươi rất năng xuất ha.”
Với thân phận của Hàn Ân, chỉ một lời tán thưởng này đã đủ khiến quản sự vui như trúng sổ số, hắn cười tươi như hoa không ngừng bái tay tỏ vẻ Hàn Ân chú ý đến hắn là chuyện kinh thiên địa nghĩa thế nào.
Cho một roi lại cấp một quả táo, cấp một quả táo lại cho một roi. Lý Mộ Phong thể hiện bản thân không thiếu người nịnh hót, cao ngạo sai phái:
“ Ngươi đi đem đơn thuốc đến đây cho ta nhìn xem.”
Hắn cầm đơn thuốc trên tay, nhìn thoáng qua trong lòng liền hơi bất ngờ. Bên trên hầu hết đều là các loại linh thảo mà hắn nhận biết, tuy sang quý khác nhau nhưng cuối cùng vẫn là linh thảo cấp thấp.
Trước đó hắn cứ tưởng Mạc Viễn bị thương nặng như vậy, dược liệu dùng để chữa trị nhất định rất quý giá, phẩm cấp nhất định rất cao. Nhưng với số linh dược này... Lý Mộ Phong ngẫm lại một chút rồi suy đoán, có lẽ vì tu vi của Mạc Viễn nên mới như vậy. Dù sao đâu phải cứ là tu sĩ liền có thể tùy tiện sử dụng linh dược cấp cao hơn hắn nhiều.
Lý Mộ Phong cất tờ giấy đi, thuận tay vứt cho quản sự một viên linh đan trung phẩm. Quản sự vội vàng chụp lấy, mở nút bình ra cảm nhận được đan hương thì vui vẻ ra trông thấy, mừng rỡ như điên liên tục cúi đầu tạ ơn, miệng thì thề thốt sẽ trung thành tận tâm với hắn.
Ban đầu vốn Lý Mộ Phong định thưởng bằng linh thạch nhưng sau đó lại cần thấy không ổn cho lắm. Thưởng một viên linh thạch trung phẩm thì quá quý mà một viên hạ phẩm thì lại quá keo kiệt. Nhưng nếu thưởng nhiều viên linh thạch hạ phẩm lại có vẻ hắn quá mức tính toán, biết đắn đo nhân tâm, cái này lại không hợp với tính cách của Hàn Ân, Lý Mộ Phong suy xét một chút rồi quyết định dùng linh đan để thưởng.
Ở Xích Quỷ quốc có hai loại tiền tệ chính đó là vàng bạc châu báu và linh châu, linh thạch. Vàng bạc châu báu là đơn vị tiền tệ của phàm nhân và các võ giả từ tu vi luyện khí tầng ba trở xuống, linh châu thường là cho luyện khí tầng ba đến bảy mà linh thạch là cho luyện khí tầng bảy trở lên nếu tính theo tình trạng bình quân đầu người của các tu sĩ tầng lớp thấp hoặc tán tu nghèo khó.
Mà linh thạch cũng chia làm hai loại, một loại hạ phẩm và một loại trung phẩm. Tỉ lệ hối đoái là một viên linh thạch trung phẩm bằng một trăm viên linh thạch hạ phẩm, thanh kiếm Lục Ly hắn mua trước đây là năm trăm linh thạch hạ phẩm tương đương với năm viên linh thạch trung phẩm. Đừng nhìn Xích Quỷ quốc là nhất quốc nhị cấp, Hàn gia có tồn tại hoá thần tu sĩ mà nhầm lẫn, ở Hàn gia, bất kể tu sĩ nào tu vi từ trúc cơ trở xuống đều là sự dụng linh thạch hạ phẩm, chỉ có kim đan chân nhân trở lên mới sử dụng linh thạch trung phẩm để tu luyện mà thôi.
Quản sự phân phối dược liệu, nghe thì rất oai nhưng thật chất ở trong Hàn phủ rộng lớn này lại có rất nhiều, đều sẽ chia ra phẩm cấp và có mức chênh lệch tu vi khác nhau. Quản sự này tiếp xúc được với Hàn Ân và có thể làm việc cho Lục Thiên Thừa, không biết là có nhờ quan hệ hay không nhưng tu vi của hắn vẫn khá cao, là cảnh giới trúc cơ. Tu sĩ trúc cơ trong gia tộc mỗi tháng sẽ được phân phối cho một trăm viên linh thạch hạ phẩm và hai bình linh đan nhị cấp hạ phẩm, nếu có cống hiến lớn thì sẽ được thưởng thêm một viên linh đan nhị cấp trung phẩm. Tài nguyên phân phối nhiều như vậy chỉ có những đại gia tộc như Hàn gia mới có thể chi trả nổi.
Viên linh đan trung phẩm này muốn mua thì giá ít nhất là năm mươi linh thạch hạ phẩm, nhiều nhất có thể lên đến tám mươi viên, chênh lệch đến ba mươi linh thạch hạ phẩm. Bởi vậy nên viên linh đan này hắn thưởng cho quản sự thật sự là ra tay rộng rãi hào phóng.
Nhưng biết sao được, bây giờ hắn cần dùng người. Việc thu nhận người dùng trước đó bị một trận ám sát cắt ngang nhưng chắc chắn những người kia sẽ trong tối quan sát hắn, xem xem có nên gia nhập dưới trướng của hắn không. Lý Mộ Phong không có ý định sử dụng linh đan thường xuyên để tu luyện nên thuận tay thưởng cho những người xung quanh mình, là để mua nhân tâm.
Lý Mộ Phong đến biệt viện dành cho khách quý thì hay tin Lục Thiên Thừa không có ở đó, hắn đi đến biệt viện tu dưỡng của Mạc Viễn thì thấy ở đây hạ nhân ra vào tấp nập. Hắn tùy tiện tóm đại một người rồi hỏi thì biết được Lục Thiên Thừa đang ở một phòng khác trong biệt viện, hình như là đang chuẩn bị cho lần trị liệu đầu tiên này.
“ Dẫn đường.”
Hàn Ân hơi hất cằm, tùy tiện sai bảo hạ nhân kia.
Đối với lời sai phái của hắn, hạ nhân tất nhiên không dám không nghe, vội vàng vâng vâng dạ dạ chạy lên trước dẫn đường. Lý Mộ Phong được dẫn đến một phòng rất lớn, hắn nhìn thoáng qua liền thấy nội thất bên trong đã được dọn dẹp hết, bên trong trống trải. Chỉ có một số dụng cụ rất kỳ quái... Trong đó có một cái chảo rất lớn, còn có một cái dược đỉnh màu đen cao đến đầu người.
Hàn Ân chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được Lục Thiên Thừa đang đứng ở đâu, hắn ra hiệu cho đám người sau lưng mình lui xuống tránh cho vướng tay vướng chân cản trở người khác liền bước đến bên cạnh Lục Thiên Thừa, đối với hắn cười cười chào hỏi.
Trước đó tính tình Lục Thiên Thừa mềm mại không hay bắt chuyện mà Hàn Ân trước mặt hắn chính là một bộ dáng tiểu miêu tò mò ham học. Một người thích hỏi một người lắng nghe đáp lại, thành ra không khí ở chung rất tốt. Lục Thiên Thừa sớm đã phát hiện Hàn Ân đến, không kinh ngạc nhưng tâm tình lại rất tốt liền không để ý đến thân phận của cả hai, mỉm cười gật đầu đáp lại Hàn Ân.
“ Lục đan sư, cái chảo này là để làm gì vậy.”
Hàn Ân chỉ vào cái chảo lớn đang đặt trên mặt đất, tò mò hỏi.
.............…
.............…
Dạo trước bận quá không ra chương, mn thông cảm nhé.
Còn có, có một tình yêu đã lên cấp vàng rồi, tặng bạn ×99 🌹🌹🌹 này. Tôi thật sự rất vui (≧▽≦).