Lý Mộ Phong ngồi xếp bằng trên giường, trên đùi đặt một quyển sách. Hắn hơi khom người, chăm chú đọc từng chữ. Ngọc nhi đứng ở giữa phòng, cách một tấm rèm đỏ thẫm hướng về phía hắn báo cáo tin tức.
“ Thiếu gia, trưởng lão y quán đột nhiên chạy đến bái kiến gia chủ phu nhân, khóc nháo nói rằng người rất có thiên phú luyện đan. Cầu xin chủ mẫu để người chuyển sang đan tu, trở thành luyện đan sư thiên tài thứ hai của Xích Quỷ quốc, trưởng lão y quán còn nói với thiên phú của người có khi còn vượt qua Lục đan sư nữa. ”
Lý Mộ Phong nghe xong bình tĩnh hỏi:
“ Vậy mẫu thân ta nói gì?”
“ Chủ mẫu ban đầu tỏ vẻ trưởng lão y quán đã lầm, nói thiếu gia trước giờ không hứng thú với y thuật. Nhưng sau đó Lục đan sư đột nhiên đến, trên miệng cũng luôn khẳng định người rất có thiên phú luyện đan. Mong gia chủ phu nhân không để lãng phí phần thiên tư trân quý này.”
Mọi việc đều trong suy tính nên Lý Mộ Phong không quá kinh ngạc, chỉ thầm than trưởng lão y quán và Lục Thiên Thừa quá năng xuất.
“ Ta đã biết, lui ra đi.”
“ Vâng, thiếu gia.”
Sách hắn đang đọc là giới thiệu về đan thuật sơ cấp.
Y thuật được chia làm hai loại chủ yếu là luyện dược sư và luyện đan sư. Tuy nói là hai nhưng bản chất thật ra là một bởi vì quá trình luyện đan là hoà tan linh dược, tinh luyện, ngưng tụ, cô đọng, ngưng đan và cuối cùng là thành đan. Mà luyện dược sư giống với đan sư, đều sẽ dùng mồi lửa hoà tan linh thảo rồi tiến hành tinh luyện, chỉ là dược sư sẽ dừng ở bước ngưng tụ dược liệu. Rồi chuyển sang trung hoà các thành phần dược liệu để cho ra dược tề.
Có thể nói dược tề sư chính là luyện đan sư học việc, một người là luyện đan sư chắc chắn sẽ là luyện dược sư nhưng một luyện dược sư chưa chắc đã là đan sư. Bởi vì vậy những ngươi đi theo con đường đan đạo, trước tiên sẽ học luyện dược tề, chỉ có luyện dược sư cấp ba trở lên mới có thể đủ tư cách bước vào con đường đan đạo. Đây là vấn đề về kỹ năng…
Dược tề do luyện dược sư luyện ra tuy cùng được luyện chế bởi một phần dược liệu thì tác dụng lẫn dược tính cung cấp đều sẽ kém xa một phần so với đan dược. Chính vì vậy mà các luyện đan sư một khi đã luyện được đan dược sẽ rất ít khi luyện dược tề, như vậy vừa lãng phí dược liệu vừa không có một chút lợi nhuận nào.
Bên trong quyển sách có giải thích hoà tan dược liệu là quá trình gì, tinh luyện là như thế nào, tạp chất sẽ đi đâu, ngưng tụ, cô đọng là hiện tượng gì, có chỗ nào khác nhau,... Hay một số kinh nghiệm, cảm giác, cái nhìn của phần lớn luyện đan sư. Nhưng bên trong lại không có pháp quyết để luyện dược, luyện đan. Đây chính xác là một quyển sách về lý thuyết, không có "bài tập thực hành ".
Nhưng Lý Mộ Phong vẫn đọc đến hùng tâm tráng trí, thậm chí bắt đầu nóng lòng muốn thử thử một chút. Chỉ là bây giờ hắn không có dược liệu, dụng cụ, thậm chí pháp quyết lẫn phương thuốc, đan phương. Đành tạm thời ép xuống lòng háo hức…
Việc chữa thương cho Mạc Viễn sắp bắt đầu, giai đoạn một cần đến mộc linh căn. Lục Thiên Thừa nói độ tinh thuần của mộc linh căn cao sẽ xuất hiện " sinh cơ chi lực" ẩn chứa bên trong linh khí.
Hạt giống có thể nảy mầm, cây cối có thể đâm chồi nảy lộc, cho dù bị sét đánh, lửa thiêu vẫn có thể tiếp tục sống sót phát triển. Cho dù là ở trên hoang mạc khô nóng hay ở nơi cực băng cực lạnh, ở đầm lầy hay trên núi cao gió lốc từng hồi đều sẽ có thực vật sinh sống. Đó chính là" sinh cơ chi lực".
Mọi sinh linh đều có sinh cơ chi lực nhưng mỗi giống loài, mỗi con người đều có cường độ sinh cơ chi lực khác nhau. Sinh cơ chi lực thuộc tính mộc, được thiên đạo thiên vị dành tặng cho hệ thảo, thực vật, cây cối. Con người tuy có nhưng lại ít ỏi như không có, chỉ có mộc hệ tu sĩ có linh căn nồng đậm mộc hệ, tinh khiết cực kỳ mới có sinh cơ chi lực rõ ràng. Chính vì như vậy nên tu sĩ mộc hệ mới thường lành vết thương nhanh hơn các tu sĩ linh căn khác, thậm chí linh khí của tu sĩ mộc linh căn còn giúp người khác chữa trị thương thế tốt hơn rất nhiều đồng đạo khác.
Lục Thiên Thừa nói độ tinh thuần của linh căn hắn cao, khả năng trong nguyên lực sẽ ẩn chứa một phần sinh cơ chi lực. Đến lúc đó vừa dùng đan dược vừa dùng sinh cơ chi lực trong nguyên khí của hắn có thể giúp kinh mạch Mạc Viễn lành lặn lại mà không để lại nhiều ám thương. Chỉ là Lý Mộ Phong cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, có thể mộc linh căn của hắn tinh khiết như Lục Thiên Thừa nói nhưng mộc nguyên khí trong đan điền của hắn lại quá ít.
Lý Mộ Phong rút ra một sợi mộc nguyên khí, xem xét một chút rồi lắc đầu.
Trong cơ thể hắn chỉ có một trăm lẻ chín sợi linh khí, mỗi sợi lại mỏng lại yếu ớt. Nếu thật sự có chứa sinh cơ chi lực đi nữa thì chắc chắn cũng không nhiều. Bản năng Lý Mộ Phong nói cho hắn một linh cảm, hắn cần phải làm gì đó để tăng cường cường độ mộc hệ nguyên khí, như vậy mới thật sự giúp được Mạc Viễn.
Lý Mộ Phong lấy từ trong túi trữ vật ra một lượng lớn linh thạch đặt xung quanh mình, sau đó liền từ trong túi trữ vật lấy ra thêm vài lọ đan dược. Bên trong có mười viên linh đan, ba viên ích khí đan, một viên vạn xuân đan.
Linh đan là đan dược cung cấp linh khí bình thường cho tu sĩ mà ích khí đan là dùng cho các tu sĩ dưới luyện khí kỳ khi đột phá dùng. Chỉ là tu vi của hắn bây giờ đã là luyện khí hậu kỳ, ích khí đan bây giờ dùng không có công dụng lớn đến mức trợ giúp đột phá nữa. Nhưng linh khí lẫn dược hiệu mang tính mạnh mẽ bá đạo của nó lại vừa hay là thứ hắn đang cần lúc này. Còn vạn xuân đan là đan dược cao cấp hơn ích khí đan một chút, bên trong hàm chứa linh khí cũng nhiều hơn. Nhưng dược hiệu vạn xuân đan lại rất ôn hoà, thường được các tu sĩ sử dụng để điều dưỡng kinh mạch trong lúc đột phá hoặc sau khi đột phá, có người còn sẽ dùng vạn xuân đan thay cho đan dược cầm máu, chữa thương bởi vì vạn xuân đan còn có công dụng giúp vết thương mau lành hơn, cũng ít để lại ám thương. Chỉ là loại người này thường là mấy phú nhị đại, gia sản phải lên đến hàng vạn linh thạch trở lên.
Lý Mộ Phong một hơi nuốt hết mười viên linh đan, lập tức trong đan điền tràn đầy linh khí đến căn phồng. Hắn bắt đầu vận chuyển pháp quyết chuyển hoá linh khí thành nguyên lực, vì ngày mai còn phải cùng Lục Thiên Thừa đến nơi ở của Mạc Viễn, thời gian không có nhiều nên hắn sử dụng hết năng xuất, mặc kệ cho việc này khiến kinh mạch của hắn như bị một dòng nước chảy xiết chảy qua, vừa tê tái vừa đau nhức.
Chẳng biết hắn đã vận pháp quyết bao nhiêu vòng chu thiên, chỉ biết khi hắn mở mắt ra, trời đã tối muộn, số lượng linh thạch xung quanh cơ thể đều bị hút hết linh khí chỉ còn một nửa. Cũng may tuy cơ thể đau nhức như vừa vận động mạnh xong nhưng tinh thần hắn vẫn còn rất tỉnh táo.
Trong đan điền Lý Mộ Phong có rất nhiều mộc hệ nguyên khí, tất cả là do Lý Mộ Phong chỉ một mực hấp thu mộc linh khí xung quanh cơ thể. Hắn mở miệng thả ra một hơi…
Lý Mộ Phong cầm lên một viên ích khí đan, nét mặt thoáng vẹn vẹo lên. Chẳng ai thích đau đớn cả, ít nhất Lý Mộ Phong hắn không thích.
Lý Mộ Phong nắm chặt tay rồi thả lỏng ra, dứt khoát vứt ích khí đan vào trong miệng nuốt xuống.
Đan điền vốn đã căng đầy nguyên khí, hắn lại dùng thêm một viên ích khí đan. Lập tức cả cơ thể bị trướng bạo, tùy thời tùy lúc là có thể bị căng chết. Lý Mộ Phong không luyện hoá đan dược mà dùng phần linh khí này làm công cụ, cứ rút ra ba sợi mộc nguyên khí là lại dùng linh lực mạnh mẽ này đè ép, áp xúc lại thành một sợi nguyên khí to dày nồng đậm mộc hệ, màu sắc xanh cũng đậm hơn rất nhiều lần lúc trước.
Bởi vì linh lực của đan dược chưa được luyện hoá, Lý Mộ Phong khi sử dụng không tránh khỏi việc bị thất thoát ra ngoài. Hắn chỉ áp súc dung hợp được một phần ba số lượng sợi mộc hệ nguyên khí trong đan điền liền dùng hết dược lực của ích khí đan. Có thể nói là cực kỳ lãng phí.
Cảm giác no đến mức bội thực không phải rất dễ chịu nhưng Lý Mộ Phong vẫn tiếp tục lấy thêm một viên ích khí đan bỏ vào miệng. Lần này hắn đã có kinh nghiệm, tốc độ dung hợp liền nhanh lên không ít, dược lực của ích khí đan cũng được dùng hơn hai phần ba, chỉ có một phần bị lãng phí.
Tuy chỉ còn vài sợi linh khí nhưng Lý Mộ Phong vẫn dùng thêm một viên ích khí đan cuối cùng. Vì sợ lãng phí nên sau khi áp súc dung hợp hết thảy hắn liền tiêu hoá hết phần dược lực còn lại. Lau đi lớp mồ hôi trên trán, Lý Mộ Phong hơi hơi mỉm cười. Nhìn viên đan dược cuối cùng trước mặt.