Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 80: Tàn nhẫn.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì người này là hoả hệ linh căn, Hàn Ân liền dùng hoả hệ nguyên khí truyền vào thân thể hắn. Giống như những người trước đó, hắn rất chuyên chú, cẩn thận điều khiển nguyên khí nhưng đến khi đi được nữa đường, Hàn Ân lại rút bớt nguyên lực mà tăng mạnh sức nóng của hoả nguyên khí lên một chút. Ngụy trang thành bản thân không phát hiện ra điều gì.

Bởi vì đối phương lòng mang quỷ, lại không có nhiều kinh nghiệm trong lòng lo sợ không thôi liền không phát hiện ra sự bất thường. Cho đến khi Hàn Ân từ từ rút bớt nguyên khí ra, chỉ để lại một sợi mỏng nhưng đầy thô bạo tiến lại gần đan điền của đối phương liền lập tức xuất hiện vấn đề.

Đồng tử Hàn Ân co rút, hắn cảm nhận được một dòng nguyên lực khác đang men theo sợi hoả nguyên lực kia điên cuồng chạy đến, bất chấp tất cả mà muốn tiến vào cơ thể hắn. Nếu hắn không đề phòng chắc chắn đối phương sẽ thực hiện được mục đích, nhân lúc hắn không thể rút nguyên lực lại mà tiến vào thân thể hắn. Với sự cách biệt tu vi của cả hai, đến lúc đó đối phương tuy không thể trực tiếp gϊếŧ hắn nhưng trọng thương hay hoàn toàn phế đi hắn lại không phải chuyện không thể.

Dùng nguyên lực mạnh mẽ tiến vào cơ thể người khác không chỉ làm hại đối phương mà chính bản thân mình đều sẽ bị nguyên khí trong cơ thể đối phương tấn công ngược lại, kết cục chỉ có địch tổn thương một ngàn bản thân tổn thương tám trăm. Đây là liều mạng lấy mệnh đổi mệnh.

Lý Mộ Phong vốn đã phòng bị từ trước, lập tức chặt đứt sợi nguyên khí mỏng kia, bởi vì chỉ có một sợi mỏng manh nên phản phệ không lớn.

Hàn Ân dùng hết sức chưởng một chưởng tách bàn tay đang cố gắng đuổi theo hắn của đối phương ra, ngây lập tức người này bị đánh bay văng ra ngoài, đập thẳng vào tường phun ra một búng máu. Là tu sĩ trúc cơ ra tay!

Hàn Ân ngồi trên ghế, xung quanh hắn là ba tu sĩ trúc cơ kỳ bảo hộ kín kẽ.

Tay Hàn Ân nắm chặt ghế dựa ổn định thân thể, che đi đôi chân đang run rẩy vì mất sức. Vì để đánh lừa đối phương tự bại lộ thân phận hắn điều khiển nguyên khí quá mức khiến sức lực trong cơ thể tiêu hao. Nếu không phải biết xung quanh mình toàn là tu sĩ trúc cơ kỳ và một tên kim đan chân nhân thì cho dù đây có là bên trong Hàn gia hắn đều sẽ trước tiên rời đi vùng nguy hiểm. Nhưng đối phương tu vi chỉ mới luyện khí tầng bảy, nếu ngây cả trúc cơ, kim đan đều không bảo vệ được hắn thì hắn trốn chẳng có tác dụng gì.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, các võ đồ chỉ thấy được Hàn Ân đang kiểm tra cho một tu sĩ luyện khí tầng bảy, sau đó đối phương đột nhiên bị đánh bay ra, thổ huyết. Kéo theo đó là một trận uy áp tràn ngập của các tu sĩ trúc cơ kỳ khiến bọn họ bị đè ép đến hít thở không thông, không thể nào nhúc nhích hay cử động được.

Hàn Ân hít một hơi khôi phục lại hơi thở, thấp giọng nói:

" Bắt người lại là được, thu uy áp đi, đừng doạ sợ các tộc nhân của ta."

Rất nhanh có người khống chế võ đồ đang vùng vẫy muốn đứng dậy kia, ba tu sĩ trúc cơ kỳ liền thu uy áp lại lùi ra đằng sau Hàn Ân, một bộ bảo hộ hắn chu toàn.

" Lần này là ta sai sót, để một con chuột to gan lớn mật chui vào đây càn phá. Cũng may đã khống chế được, khiến mọi người kinh sợ rồi... Tinh thần không tốt không làm chuyện gì được, chuyện hôm nay tạm dừng tại đây, khi khác ta sẽ mời các vị đến trò chuyện đối ẩm, chút quà mọn này đưa tặng coi như bồi tội, mong các vị nể mặt nhận cho."

Nói rồi hắn đưa tay ra hiệu, lập tức rất nhiều nha hoàn chạy ra, mỗi người bao quanh một võ đồ ôn ôn nhu nhu tiễn người đi.

Đến khi trong sân không còn người khác ngoài người của hắn và tên võ đồ muốn gϊếŧ Hàn Ân.

Hàn Ân âm trầm nói:

" Lôi hắn lại đây."

Hàn Ân ngồi trên ghế nhìn gia nô lôi võ đồ kia lại, bắt ép hắn quỳ xuống. Có lẽ vì tuổi tác vừa mới lớn, kinh nghiệm không nhiều lại đối mặt với trận địa lớn, tên này run rẩy không thôi, nước mắt nước mũi tứa ra trông rất thảm.

Chỉ tiếc Lý Mộ Phong không phải đại ái tiên tôn, hắn là nạn nhân của một vụ gϊếŧ người. Dù đối phương có nỗi khổ tâm thì như thế nào? Sự tuyệt vọng phẫn hận của Lý Mộ Phong, ai sẽ hiểu?

Trên tay Hàn Ân xuất hiện một cái nhuyễn tiên đẹp đẽ màu tử sắc* , bên trên chi chít các gai nhọn nhỏ xíu. Đây là Tử Sắc Nguyệt Tiên, vũ khí Hàn Ân thường dùng trước khi được Hàn Quốc Kiên tặng cho Âm Hoa Nhuyễn Tiên.

( Tử sắc: màu tím.)

Cái roi này rất được Hàn Ân yêu thích, bởi vì nó khí quật ra tiếng xé gió vừa thanh vừa bén. Đánh người vừa thuận tay vừa đau, giống hệt như dùng roi mây, sau khi dùng nó đánh người, trên da thịt của người bị đánh nổi rõ nhưng lằn roi sưng lên, có thể thâm tím thậm chí rách da chảy máu cho dù đó có là tu sĩ da dày thịt béo đi nữa.

Đã có gan muốn gϊếŧ người vậy thì phải có gan chịu trách nhiệm.

Hàn Ân vung roi lên vụt vào người đối phương, lập tức tiếng da thịt va chạm bị xé rách vang lên. Mùi máu tươi toả ra nồng đậm, hắn lập tức dời mắt đi không nhìn vết thương. Hàn Ân sau khi đánh một roi thì không dừng lại mà tiếp tục đánh, liên tiếp vụt năm sáu roi, bên tai là tiếng kêu rên đau đớn của nam nhân. Tay hắn hơi run rẩy, hắn nắm chặt nhuyễn tiên che giấu đi.

Trước đây Lý Mộ Phong chưa bao giờ có sở thích tra tấn người khác, cho dù là bị gϊếŧ rồi xuyên qua đây ngày ngày sống trong nơm nớp lo sợ hắn đều không vẹn vẹo tâm lý. Bởi vậy bây giờ đánh người đến toạc da chảy máu khiến hắn nhịn không được nổi hết da gà nhưng trong lòng hắn lại không cảm thấy tội lỗi. Bởi vì hắn không nhìn vết thương của đối phương, không thấy được đối phương có bao nhiêu thảm... không thấy thì không nhớ, không nhớ thì làm sao ám ảnh tâm trí được? Cho dù là tức giận, Lý Mộ Phong vẫn rất lý trí để tìm ra cách bảo hộ bản thân tốt nhất có thể, bởi vì hắn chưa đủ lớn, chưa có nhiều kinh nghiệm. Hắn sợ bản thân sẽ sinh ra tâm ma...

Lý Mộ Phong đánh người rất ác, không nương tay giống hệt như Hàn Ân khi tra tấn người khác. Chỉ là khác biệt giữa hai người vẫn có, Lý Mộ Phong là bị người ta ám sát mà Hàn Ân đánh người là do ngứa mắt, ngứa tay.

Lý Mộ Phong cố ý không nhìn nhưng đám gia nô xung quanh lại chứng kiến thảm trạng của võ đồ kia rất rõ ràng. Cho dù là sống trong tu chân giới đi chăng nữa thì bọn họ vẫn run sợ không thôi trước cảnh tượng này. Bởi vì "thố tử hồ bi ", bởi vì con người bình thường đều sẽ thường thương cảm cho những người yếu thế hơn cho dù đối phương có sai đi nữa, biết đâu được một ngày bọn họ sẽ ở trong hoàn cảnh đó đâu?

Ba trúc cơ tu sĩ đứng đằng sau hơi nhíu mày, bọn họ được phân phối theo Hàn Ân đã lâu. Dạo gần đây hắn thu liễm không tra tấn người nên bọn họ suýt chút nữa quên mất một bộ mặt tàn nhẫn này của hắn.

" Là ai sai ngươi tới đây gϊếŧ ta?"

Võ đồ bị đánh đến sống đi chết lại, khắp người đau đớn. Hắn đã nghe qua hung danh của Hàn Ân, khi thấy mọi việc thất bại hắn liền biết bản thân xong đời. Nhưng hắn còn nghĩ Hàn Ân trước hết sẽ hỏi chuyện rồi mới tra tấn, như vậy hắn chỉ cần ngoan ngoãn khai ra, khấu đầu xin tha liền có thể giảm bớt tội trạng , không cần thiết phải chịu tội thể xác. Không ngờ Hàn Ân lại không thèm để ý đến người đằng sau hắn, trực tiếp tra tấn hắn mà chẳng thèm để ý hắn có sống sót qua khỏi hay không. Hắn không dám chần chờ, vội vàng la lên:

" Ta không biết, ta là bị người khác ép buộc. Có một người trùm áo bào che giấu kín mít đến tìm ta, bắt thân nhân ta uống độc dược rồi uy hϊếp ta phải đối với thiếu gia hạ tử thủ. Ta đã tìm rất nhiều y sư nhưng không thể giải được độc dược, ta là bị ép buộc. Nếu không, ta với người chẳng có khuất mắt gì, tại sao phải dấn thân vào nguy hiểm để hại người."

" Đại thiếu gia, người là đại nhân vật lòng dạ rộng lớn, nhân phẩm cao thượng. Xin hãy tha cho ta, ta trên có mẹ già dưới có con thơ, cầu xin người tha cho ta, cứu cứu thân nhân ta. "

" Ta biết người cũng có thân nhân, phụ mẫu người yêu thương người như vậy. Đại thiếu gia, nếu người là ta trong hoàn cảnh đó chắc chắn cũng sẽ lựa chọn như ta mà thôi. Cầu xin người thương xót cho một người thân phận nhỏ bé bất lực như ta, tha mạng, cầu xin thiếu gia tha mạng."

Võ giả khóc lóc thảm hại, dùng thân thể tràn đầy vết thương liên tục quỳ lạy cầu xin khiến mấy nô tì xung quanh đều mủi lòng. Dù sao thứ bọn họ thấy chỉ là hình ảnh Hàn Ân đột nhiên rút tay lại mà võ giả bị đánh bay đi, theo sau đó là một trận đòn roi tàn nhẫn.

Võ giả chỉ mới hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt trẻ trung, tương lai hứa hẹn dễ dàng chiếm được lòng thương cảm của mọi người xung quanh. Nhất là khi thanh danh Hàn Ân trong gia tộc vốn đã không tốt rồi. Chỉ là không ai có can đảm đứng ra bênh vực hay chỉ trích. Bản năng sợ phiền phức và cường quyền luôn luôn kìm hãm họ lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »