Chương 74: Hắn tò mò.

QUÀ TẾT (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠). NĂM MỚI VUI VẺ…

Hàn Ân thở dài:

“ Nhà địa chủ giàu nhiều vựa nhiều thóc, lão thử cũng nhiều. Hàn gia lớn như vậy, không biết có bao nhiêu chuột chạy đến đυ.c khoét, có bao nhiêu người thả chuột vào đây.”

Hắn vừa nói vừa ngậm cười:

“ Các ngươi là loại nào? Là chuột hoang dã hay là được thuần hoá.”

Hắn vừa dứt lời, sáu nữ tì đồng thời quỳ xuống run rẩy xin tha.

Các nàng tuổi lớn, trải đời nhiều nên sớm đã hiểu ra. Các nàng là nô mà Hàn Ân là chủ tử, các nàng một khi đã bán mình, kỳ kết khế ước thì quyền sinh tử không thuộc về các nàng. Nó ở trong tay các đại nhân vật thân phận cao lớn như Hàn Ân.

Chỉ cần hắn muốn, gϊếŧ các nàng là xong. Lý do là gì thì cứ muốn là có, nếu là các thiếu gia công tử khác, bọn họ sẽ ngại bẩn thanh danh mà chỉ trừng phạt chút đau đớn thể xác, nhưng người trước mắt là Hàn Ân đã nổi tiếng trong gia tộc về tính tình âm tình bất định. Các nàng không dám cứng đối cứng, mở miệng đòi công bằng, các nàng xác định chỉ có thể yếu thế cầu xin mới vớt lấy sự khinh thường nhân từ từ y.

Hàn Ân như thể bị các nàng đả động, hơi nghiêng đầu, ngón tay gõ từng nhịp đều đặn trên bàn gỗ. Âm thanh không lớn nhưng trong căn phòng này lại phá lệ thanh, cứ như tiếng trống thùng thùng gõ vào tâm can sáu người.

Lý Mộ Phong tính toán một chút biết thời điểm chín mùi, đảo mắt nhìn một vòng quanh sau nữ tì, lãnh đạm nói:

“ Không gϊếŧ cũng không sao, chỉ là một khi ta nghe thấy tiếng gió của chuyện này truyền ra... Tất cả đều phải chết.”

“ Các ngươi làm việc trong Hàn gia đã lâu chắc cũng biết, ta không có nhiều kiên nhẫn để điều tra chuyện lông gà bó tỏi của các ngươi. Ta không cần biết tại sao lộ hay ai là người đem chuyện này truyền đi, ta chỉ biết lúc đó, dưới đất của căn phòng này sẽ có thêm trên dưới một trăm cái xác.”

Hàn Ân cảnh cáo nhìn các nàng, chiếc miệng xinh xắn trên khuôn mặt thanh tú chưa phát triển đầy đủ, nhẹ nhả ra câu từ :

“ Hiểu?”

Cơ thể sáu nữ tì đang quỳ trên mặt đất thoáng run lên, liên tục dập đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu.

Các nàng trong lòng sợ hãi, nếu là sáu cái xác vậy thì chỉ là gϊếŧ hết các nàng diệt khẩu nhưng Hàn Ân lại đề cập đến cả trăm cái, như vậy không phải là muốn nói. Hắn đến thân nhân của các nàng đều sẽ không buông tha, một khi có ai lộ ra việc này, không chỉ bản thân chết mà người thân đều sẽ đối mặt với lửa giận và sự thảm sát từ hắn.

Biết các nàng sẽ nghe hiểu nhưng Lý Mộ Phong vẫn chưa yên tâm, phải biết rằng nếu chuyện thương thế của Mạc Viễn có thể chữa trị được bị lộ ra ngoài thì chắc chắn lão già Mạc Hồng Yên kia sẽ không tiếc bất cứ giá nào ám sát y. Lý Mộ Phong không muốn vì hành động của mình mà gây ra hiệu ứng hồ điệp*, còn là gây hại cho Mạc Viễn, bias* của hắn.

( • Hiệu ứng Hồ điệp: là một chuyện vốn sẽ diễn ra như vậy nhưng vì một biến cố nào đó mà kết quả thay đổi. Bạn nào thắc mắc có thể lên gg tìm hiểu kỹ nhé.

• bias: thần tượng, nhân vật yêu thích trong truyện tranh, thường là manga hay manhwa. )

Lý Mộ Phong xoay người cầm tách trà lên, từ lúc nãy hắn đặt xuống đến bây giờ đã được một khoản thời gian nhưng nước trà vẫn như cũ, vẫn nóng và bốc lên từng đợt hương khí thanh đạm. Hắn hơi mỉm cười, từ từ nghiêng tách đi. Nước trà sóng sánh theo độ nghiêng của tách từ từ đổ xuống, tiếp xúc với tấm thảm trên mặt đất văng lên chiếc hài hắn đang mang, để lại những vết nước li ti.

“ Nếu ta là các ngươi, ta sẽ giám sát năm người còn lại cho thật kĩ. Dù sao đó cũng là mạng của mình mà, ai mà giao cho người khác nắm giữ dễ dàng được. Biết đâu... ở nơi mà ngươi không biết, tính mạng của ngươi và thân nhân lại theo từng câu từng chữ của bọn họ mà không còn.”

Nói rồi hắn mỉm cười với sáu nữ tì, vẻ mặt thân thiện nhưng lại rất uy nghiêm:

“ Hàn gia rất nhân từ với trung thần... ”

Đánh một roi rồi cho một quả táo, dưới sự uy hϊếp của tính mạng. Các nàng hiểu ý hắn, nhưng các nàng động tâm. Giám sát bọn họ, chỉ cần moi được sở hở rồi nộp lên nhất định sẽ có phần thưởng hậu hĩnh, sẽ được trọng dụng. Như vậy không chỉ có thể bảo vệ được tính mạng mình mà còn có thể biến năm người còn lại thành vật phẩm tiêu hao. Đây là như thật như không năm cơ hội được trở mình!!!

Lý Mộ Phong phất tay ra hiệu cho bọn họ lui ra, các nữ tì lưng ướt đẫm mồ hôi như được ân xá, cuốn quýt rời đi. Chỉ có một người bồi hồi ở lại.

Lý Mộ Phong nhìn qua, đó là Ngọc nhi. Sắc mặt nàng bây giờ tái nhợt, có vẻ là bị sự nặng nề lúc nãy doạ sợ không nhẹ. Hắn không để ý đến nàng, chỉ lười biếng nói:

“ Đứng ở đó đợi, ta viết một phong thư gửi mẫu thân. Ngươi thay ta đem đến gửi cho người.”

Ngọc nhi vốn đang bồi hồi không biết có nên lại gần Hàn Ân không, đột nhiên được phân phó khiến nàng hơi giật mình. Lập tức yên lặng đứng ngay ngắn tại chỗ, chờ đợi hắn viết xong.

Lý Mộ Phong thuận tay cầm bút trên giá treo, một tay nâng nhẹ vạt áo tránh cho nó bị mực dính phải. Tùy tay quẹt một vệt mực trong nghiên nhưng hồi lâu vẫn chưa đặt bút.

Mồ hôi lạnh trên trán Lý Mộ Phong toát ra, hắn mím mím môi.

Mạc Viễn thấy Hàn Ân đứng im không viết thì hơi tò mò. Khi Lục Thiên Thừa rời đi, hắn nhịn không được mở mắt ra nhìn, dù sao Hàn Ân chính là cái tên mấy tháng nay Mặc Tức đều niệm đi niệm lại bên tai hắn. Nói hắn không để ý là không thể.

Hắn bị thương, nằm trên giường ở tông môn nửa năm. Người ngoài nhìn vào hắn hôn mê không tỉnh nhưng chỉ có Mạc Viễn mới biết, hắn có ý nghĩa thức. Chẳng qua là không thể mở mắt hay điều khiển thân thể. Ban đầu có rất nhiều người đến thăm hắn, hỏi han y sư về tình hình của hắn. Vài lúc còn nổi lên tranh cải, ai ai cũng nói nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn. Bên cạnh đó còn như có như không tỏ ý mời chào, muốn hắn làm việc cho mình. Cảnh cáo các thế lực khác biết khó mà lui. Đối với việc này Mạc Viễn không có ý kiến hay phản cảm gì.

Thuận mua thuận bán, bọn họ chỉ muốn lựa thời điểm để ép một cái giá tốt hơn thôi.

Sau lại phát hiện hắn bị thương quá nặng, giá trị sau này thua xa số tiền phải bỏ ra để chạy chữa. Những người trước đó đã thề son sắt đều lặng im rời đi, hắn cũng không cảm thấy thật vọng hay nản lòng thoái chí.

Đối với hắn, nhân quả tuần hoàn là duyên là mệnh.

Người trong mắt hắn chia ra làm hai loại, có nhân quả và không có nhân quả. Người gieo nhân hắn sẽ trả quả, nếu người không có nhân quả với hắn thì xác định đã vô duyên, không cần thiết phải tự mình động thủ.

Mấy tháng trước hắn được tông môn đưa về gia tộc, hắn phải đối mặt với hạ nhân không nghiêm túc chăm sóc còn có vị y sư luôn khiến vết thương hắn nặng thêm. Tuy ban đầu khó khăn nhưng năng lực tự chữa trị của hắn rất khá, Mạc Viễn vốn tưởng tình hình này sẽ luôn kéo dài như vậy đến khi hắn hồi phục " ý thức".

Nhưng Hàn Ân đột nhiên đến thăm hắn.

Song nhi này trong trí nhớ hắn rất mờ nhạt. Hôn ước là được định từ trong bụng mẹ, trước khi phụ mẫu song vong hắn còn nhỏ không ra cửa nhiều. Sau cha mẹ chết, thân phận hắn suy giảm nên chỉ có thể gặp hắn thông qua các yến hội hay tiệc lớn.

Yến hội nhiều người mà hắn và y đều không có định nghĩa gì về hôn nhân, chẳng ai lưu tâm điều này. Đến khi hắn được nhắc nhở, muốn nhìn y một chút thì phát hiện y lảng tránh mình. Mạc Viễn khó xử không biết nên làm gì, bên cạnh hắn không có phụ thân chỉ dẫn.

Vào lễ mừng thọ của Hàn lão gia trước khi hắn đi theo trưởng lão vào tông môn, Mạc Viễn từ xa xuyên qua rất nhiều khách nhân xa lạ nhìn Hàn Ân. Chỉ một ánh nhìn, hắn liền biết song nhi này cùng hắn vô duyên, từ đó cũng không nặng lòng nữa. Bởi chờ mấy năm nữa khi cả hai đủ tuổi, hôn ước này sẽ được giải trừ.

Đó là điều đương nhiên. Mạc Viễn luôn cho là vậy.

Chỉ là lần này gặp lại, sau chỉ một năm. Hàn Ân lại khiến nội tâm luôn bình lặng của hắn nhất lên một gợn sóng lớn, khiến hắn ngạc nhiên đến xuất thần.

Mạc Viễn nhìn sợi tơ đỏ từ trên người Hàn Ân phiêu dạt trong gió, sợi tơ mỏng lại mềm mại, nhưng dù gió thổi ra sao nó vẫn mảy may bất động, không đứt... mà đầu còn lại của nó là nối với cơ thể hắn.

‘ Y có nhân quả với hắn.’

Mạc Viễn quan sát Hàn Ân xù lông đe doạ hạ nhân, lại liên tưởng đến những lời đối đáp chân thành lại khiêm tốn trước đó của y. Hắn cảm thấy y rất mâu thuẫn, nhưng lại không chán ghét. Dù sao đến cuối cùng người hưởng lợi đều là hắn nhưng đó cũng là điều khiến hắn tò mò.

Tò mò một người với hắn trừ cái danh phận là hôn thê hữu danh vô thực này ra thì không có liên quan gì, tại sao lại làm nhiều điều có lợi cho hắn như vậy.

Nói ra thì sau khi Hàn Ân rời đi thái độ hạ nhân đối với hắn đều chuyên chúc thêm vài phần, không dám cứ thế bỏ mặc hắn không quan tâm như trước.

Mạc Viễn không thể tìm được câu trả lời ngay lập tức... Hắn chưa đủ thông thấu đến mức nhìn thấu một cá nhân chỉ qua vài lần chạm mặt.