Editor: ND Bồ Công Anh
_____________________
Ôn Hàn từ xưởng máy móc ra tới, đi ngang qua bảo vệ cửa còn cười cười cảm ơn với chú ấy. Cô trong tay không có đồ vật gì, đợi cô đi mua ít đồ, chiều đến chuyển công tác sẽ gửi bảo vệ ít viên kẹo, cảm ơn chú ấy giúp cô truyền lời, đồng thời, cô cũng đã nhìn ra, không phải ai đến cũng được vào xưởng máy móc, huống chi cô còn muốn tìm phó xưởng trưởng.
Cô không thích thiếu nhân tình.
Ra khỏi xưởng máy móc, Ôn Hàn liền đi về phía khu nhà của công nhân xưởng thực phẩm. Cô không tính toán trực tiếp đi thanh niên trí thức làm tìm người sửa tên xuống nông thôn địa chỉ, bởi vì làm như vậy tương đối dễ dàng lòi, vạn nhất có người thấy được lắm miệng cùng Ôn gia hoặc là Lý gia nói một câu, vậy hết thảy mọi chuyện cô làm đều vô ích, làm không công. Cho nên cô quyết định đi tìm bạn học của nguyên chủ. Người bạn này của nguyên chủ có cha mẹ, anh trai đều làm việc ở xưởng thực phẩm. Từ ký ức của nguyên chủ cô biết được cậu của cậu ấy là phó chủ nhiệm thanh niên trí thức.
Từ xưởng máy móc đến xưởng thực phẩm phải đi qua cửa hàng bách hoá, cái này không phải cửa hàng bách hóa lớn nhất Thượng Hải lớn nhất, nhưng Ôn Hàn lại kinh hỉ không thôi. Ở trong mắt cô, phía trên cửa hàng bách hoá có một dấu chấm than to đùng, màu đỏ rực, vừa quỷ dị lại bắt mắt.
—— Đinh, phát hiện điểm đánh dấu ở cửa hàng bách hoá, ký chủ có muốn tiêu hao 1 điểm đánh dấu không?
——Ps1: Đánh dấu sẽ không gây ảnh hưởng đến điểm đánh dấu.
——Ps2: Vật phẩm đánh dấu được sẽ được đặt trong kho hàng hệ thống, khi ký chủ có yêu cầu có thể trực tiếp lấy ra dùng.
——Ps3: Địa điểm đánh dấu khác nhau thì tiêu phí số lần đánh dấu khác nhau. Điểm đánh dấu có thể chia thành trọng điểm đánh dấu, và không trọng điểm đánh dấu, ký chủ nên suy nghĩ cẩn thận trước khi đánh dấu.
——Ps4: Đánh dấu ra được vật phẩm nào có quan hệ rất lớn với điểm đánh dấu.
——Ps5: Trừ ký chủ ra sẽ không có những người khác biết về tin tức điểm đánh dấu.
Ôn Hàn do dự một chút, không biết chính mình có nên hay không thử hay không. Nhìn người lui tới người cửa hàng bách hóa, có người trực tiếp đi vào bên trong. Cô liền biết điều hệ thống nói chính là thật sự, bọn họ xác thật là nhìn không được tin tức của điểm đánh dấu.
Cuối cùng Ôn Hàn vẫn là đi vào cửa hàng bách hoá.
Trong lòng cô nói: “Đánh dấu.”
Ý niệm vừa ra trước mắt như có pháo hoa hiện lên.
—— Đinh, ở cửa hàng bách hoá đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ nhận một cây vải bông (màu vàng cam). 2 hộp kem bảo vệ da tay Trăm Trước Linh, hai đôi giày da, hai cái ấm nước, một cái khăn lông.
—— Ơ này? Ký chủ, tôi sao thấy vận khí của ký chủ tự dưng kém đi nhỉ?
Tuy rằng lần này đánh dấu ra thứ tốt cũng nhiều, nhưng là so sánh với những thứ phía trước mà nói là không đáng kể.
Ôn Hàn còn chưa nói lời nào, liền nghe được hệ thống ở trong đầu cô hét lên một tiếng thét chói tai.
—— Ký chủ à, khí vận của cô đang xói mòn.
Ôn Hàn ngây ra, khí vận cô đang xói mòn?
—— a a a, ký chủ, khí vận của cô đúng là đang bị xói mòn đó. Tôi hiểu rồi, bởi vì vốn dĩ nguyên chủ là một người mang mệnh pháo hôi. Cô đi đến tiểu thuyết cho nên phải chịu sự khống chế của thế giới tiểu thuyết, tuy là từ ý nghĩa nào đó, "Ôn Hàn" pháo hôi này thất tỉnh rồi, nhưng vận khí của cô lại bị vận khí của pháo hôi "Ôn Hàn" trung hòa.
—— Ký chủ à, cô tranh thủ thừa dịp vận khí còn tốt làm hết những chuyện quan trọng đi! Nếu vận khí hoàn toàn không có mà làm việc, nói không chừng sẽ xảy ra sự cố.
Ôn Hàn cả kinh, đều không kịp nghe hệ thống nói rõ, người đã theo bản nặng theo lời hệ thống chạy đi làm việc.
Cô chạy đến trước một quầy, mua một cân kẹo sữa thỏ trắng, một cân đường đỏ, hai cân bánh trứng gà cùng một bình sữa mạch nha, dùng rút thăm trúng thưởng lãnh đến tiền giấy thanh toán hết thảy, xách đồ vật chạy về hướng người nhà xưởng thực phẩm.
Cô là cầu người làm việc, chẳng sợ đối phương cùng nguyên chủ là bạn học thì lễ nghĩa cô phải làm tròn.
Lễ trước đã mới dễ làm việc.
Cô vừa đi đến khu nhà xưởng thực phẩm, vừa hỏi hệ thống: "Hệ thống, làm sao mi biết chuyện về vận khí của tôi?"
—— Tôi trói định với ký chủ, những việc này muốn tra là có thể tra ra được.