Chương 9: Hương Dẫn Đường

Lâm Khương Dạ phát sầu, “Dì Lưu, con ngày thường cũng hay giúp hàng xóm với bạn học tìm hộ mèo con hay cún đi lạc, dì là người đầu tiên ủy thác con tìm người, nếu là bố mẹ nói hẳn là có thể, con lại không có kinh nghiệm trong việc tìm người nha.”

“Lâm tiểu thư cô cứ thử xem, thử xem như thế nào, bao nhiêu tiền ta đều nguyện ý! ” Lưu Tú Hảo cái gì đều nguyện ý thử một lần, nàng đã không còn gì cách nữa.

Nói tới thù lao, bố mẹ đã cho Lâm Khương Dạ định quá quy củ, “Dì Lưu, thù lao thì con chỉ thu những ánh sáng kim quang công đức trên người của dì, những cái đó công đức kim quang, có thể phù hộ cho dì kiếp sau trôi chảy, dì thật sự muốn trao đổi sao? ”

Lưu Tú Hảo tin vài phần, “Lâm tiểu thư, ta không hiểu cái gì công đức kim quang, cũng đừng nói tới này đó, chỉ cần tìm được nữ nhi của ta, dùng mệnh của ta tới đổi mệnh của con gái mình ta đều nguyện ý, đừng nói cái gì quang, hiện tại cô cứ việc lấy đi. ”

Lâm Khương Dạ xua xua tay, “Sau khi tìm được con mới lấy, dì Lưu, dì cho đưa cho con món đồ mà con gái của dì Thịnh Vân Tô đã dùng qua đi, nếu được thì có tóc càng tốt. ”

Lưu Tú Hảo đi trở về một chuyến, thực mau đưa tới cây lược Thịnh Vân Tô dùng qua trên đó còn vướng vài sợi tóc, Lâm Khương Dạ dặn dò dì Lưu đừng cùng bất cứ ai nói về việc này, Lưu Tú Hảo vội một ngụm đáp ứng liền đi rồi.

Đường Tự Ninh đi ra, “Cậu muốn tìm người như thế nào? ”

Lâm Khương Dạ từ trong ngăn tủ tìm ra Hương hỏi đường mà bố mẹ lưu lại, nói: “Tôi đây đốt Hương lên hỏi đường một chút, Đường Tự Ninh, cậu làm hộ pháp cho tôi, khi hỏi đường thời điểm, ngàn vạn đừng cho người khác đánh gãy, bằng không hồn phách tôi liền không thể trở về thân thể.”

Đường Tự Ninh nửa tin nửa ngờ.

Lâm Khương Dạ đốt hương hỏi đường lên, đem tóc của Thịnh Vân Tô đốt ở trong tro hương, ghé vào bên quầy lâm vào giấc ngủ sâu.

Linh hồn xuất ra khỏi cơ thể trôi nổi bay theo hương khí, một hồi bay tới quán Bar Thịnh Vân Tô từng làm, một hồi lại bay tới trong nhà của cô ấy, Lâm Khương Dạ nhìn đến Lưu Tú Hảo cuồng loạn đánh chửi chồng của mình, “Đều là tại ông, một hai phải cùng người làm buôn bán, bị lừa nhiều tiền như vậy, nếu không phải vì trả nợ cho ông, Tô Tô sao có thể gạt chúng ta đi loại địa phương kia bồi rượu, Thịnh Triển Bằng ông đi chết đi, đi bồi nữ nhi của tôi đi! ”

Người đàn ông trung niên kia đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc, mặc cho Lưu Tú Hảo chửi đánh đều không phản kháng, gia đình như vậy cho dù bắt cóc cũng vớt không đến chỗ tốt nào đi, Thịnh Vân Tô rất có thể là bị người cầm tù.

Lâm Khương Dạ lại bay tới bến tàu, bến tàu nơi này không có Thịnh Vân Tô hơi thở, kiện áo khoác đồng phục dính máu kia, là bị người cố ý ném ở chỗ này, làm cảnh sát phá án đi sai đường.

Linh hồn trở lại trong thân thể, thời gian cũng đã quá hai tiếng đồng hồ, Đường Tự Ninh đều cấp điên rồi, “Tôi sợ Cậu vẫn chưa tỉnh lại.”

Lâm Khương Dạ thấy khóe miệng hắn ứ thanh, vội vàng hỏi: “Anh, ngươi bị làm sao vậy?”

Đường Tự Ninh nắm tay lau lau bên mép miệng, “Vừa rồi Bạch Cảnh Việt tới tìm ngươi, tôi nói cậu ngủ rồi không gặp hắn, hắn cư nhiên mắng tôi hạ tiện không biết xấu hổ, khắc khẩu vài câu, liền đánh nhau rồi, đúng rồi, cậu có hỏi được gì không?”