Chương 7: Mọc Sừng

Sau khi quay về lớp, Đường Tự Ninh ghé vào trên bàn học nằm ngủ, Lâm Khương Dạ đẩy nhẹ cánh tay của hắn, “Đường Tự Ninh, tớ mua cho cậu sữa bò với bánh mì này.”

“Không ăn.” Đường Tự Ninh gãi gãi đầu, gần đây đầu hắn rất cảm thấy rất ngứa, mỗi ngày sáng chiều hắn đều gội, chính là càng gội càng ngứa, làm cho hắn tâm tình càng ngày càng không tốt.

Lâm Khương Dạ hoài nghi hắn sắp mọc sừng, “Đầu cậu gần đây có phải rất ngứa đúng không?”

Đường Tự Ninh ngồi dậy, “Lâm Khương Dạ liền tính cậu ở đây đang chơi thế thân, tôi cũng sẽ không làm thế thân của tên Bạch Cảnh Việt kia.”

Lâm Khương Dạ phụt cười, “Tan học cậu tới nhà tớ đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

.........

Chuông tan học vang lên Đường Tự Ninh liền chạy nhanh lao ra ngoài, thấy vậy Diêu Lam Lam hỏi:

“Hắn cũng không tin mình là anh trai của cậu sao?”

Lâm Khương Dạ nói: “Tớ chỉ là kêu hắn sau khi tan học thì tới nhà của tớ thôi, tớ nói là lời muốn nói với, hắn liền bị dọa chạy.”

Diêu Lam Lam: “đây là thẹn thùng chạy trốn đi, Khương Dạ, cậu chạy nhanh làm rõ mọi chuyện nhanh lên, nam sinh 17-18 tuổi cảm tình là xúc động nhất, vạn nhất phát hiện thích nữ sinh mà mình thích chính là em gái ruột của mình, sẽ hỏng mất.”

Lâm Khương Dạ nói: “Vậy cậu phát wechat Đường Tự Ninh cho tớ đi, tớ đây kết bạn nói rõ với hắn.”

Lâm Khương Dạ kết bạn thời điểm ghi chú: 【Anh, em thật sự là em ruột của anh.】

Bên kia đã chấp nhận, Lâm Khương Diệp gửi tin tức qua tiếp:【 Nếu trên đầu anh có thứ gì kỳ kỳ quái quái đồ vật mọc ra tới, đừng hoảng hốt, đi tới nhà tìm em đi 】

Ngày hôm sau Đường Tự Ninh không có đi học, Lâm Khương Dạ cho hắn gửi tin tức hắn cũng không có trả lời, chờ sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, lúc về nhà Lâm Khương Dạ nhìn thấy trước cửa nhà mình đang đậu một chiếc xe máy phân khối lớn, dưới mái hiên có cái hắc ảnh đang ngồi xổm chờ ở đó.

Lâm Khương Dạ chạy nhanh tới, “Đường Tự Ninh?” Đường Tự Ninh mặc áo hoodie, đầu đội nón kết hắn đi ra, lắp bắp nói, “Lâm Khương Dạ, trên đầu tôi giống như thật sự có thứ gì muốn mọc ra.”

Lâm Khương Dạ mở cửa, “Ca ngươi bước lại đây.”

Nàng dùng dầu gội chính mình tự điều phối ra cho Đường Tự Ninh gội sạch đầu, trên đầu hắncó hai cái mụt hơi sưng lên cuối cùng cũng xẹp xuống, đầu cũng không còn cảm giác ngứa nữa, Lâm Khương Dạ hỏi: “Anh buổi tối còn chưa ăn cái gì đi?”

“Tôi không có tâm tình ăn cơm.”

Đường Tự Ninh héo úa ủ rũ hỏi, “Lâm Khương Dạ, tôi rốt cuộc là cái thứ gì vậy."