Chương 45

“Đường Tự Ninh!” Lâm Khương Dạ liền chèo thuyền tới nơi Đường Tự Ninh rơi xuống nước.

................

Hôm nay, tại bến tàu, mọi người đều chứng kiến cảnh sấm sét và mưa bão dữ dội trên biển rộng. Một số người còn dùng điện thoại di động để chụp ảnh và quay video, sau đó đăng tải lên mạng.

Trong video, trên đường chân trời phía biển rộng, những đám mây đen kèm theo tiếng sấm rền vang, và tia chớp hiện ra hình dạng giống như một con giao long trong các thư tịch cổ xưa.

Một bình luận trên mạng viết: “Mọi người nhìn kìa, tia chớp tạo thành hình con rồng, thật là đẹp! Ta muốn lưu lại làm hình nền, thật ngưỡng mộ những ai ở bến tàu hôm nay được xem hiện trường.”

Phương Húc lướt điện thoại, gọi Hoắc Thập Nhất đến xem, “Tên bán yêu này còn khá thông minh, biết chạy ra biển để lịch kiếp tránh thuật sĩ, không biết nó có thành công hay không?”

“Lão Diêu ngày càng giảm sút trong việc làm việc, ở Giang Thành xuất hiện bán yêu lịch kiếp mà mấy ngày trước hắn lẽ ra phải phát hiện và báo cáo rồi.”

Hoắc Thập Nhất nói: “Cũng không hoàn toàn là lỗi của lão Diêu. Đã mấy thập niên rồi không có ai gặp bán yêu lịch kiếp.”

Từ gia đã xử lý xong hậu quả, khiến Phương Húc mệt mỏi đến mức nằm dài ra, “Ta đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát.”

“Nghỉ ngơi cái gì chứ.” Hoắc Thập Nhất cầm la bàn và thước đo lên nói, “Đi thôi, ra bờ biển chờ, Lỡ mà tên bán yêu này không vượt qua được kỳ lịch kiếp, mất đi ý trí thì chẳng khác gì một con dã thú, chúng ta phải bắt lại mang về.”

Phương Húc thở dài: “Mẹ nó, tại sao việc nặng nhọc khổ sở luôn rơi vào tay ta thế này.”

Trên một hòn đảo nhỏ có mấy chục hộ ngư dân sinh sống, không xa bờ biển là một căn nhà gỗ nhỏ, Một thiếu niên đứng đó, lo lắng và bối rối xoay xoay ngón tay mình, mắt nhìn người đàn ông say xỉn đang ngồi đó và nói: “Ba, con nghe thấy tiếng người kêu thảm thiết ngoài biển, còn có tiếng một cô gái kêu cứu, Con có thể lái thuyền ra xem được không?”

Người đàn ông ném cái vỏ chai rượu về phía cậu, miệng càu nhàu: “Đêm hôm khuya khoắt mà ra biển thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp đâu, đừng có lãng phí dầu diesel của tao.” Cậu thiếu niên nghiêng đầu tránh, vỏ chai vỡ tan tành trên bức tường phía sau, phát ra tiếng “loảng xoảng” khiến cậu giật mình run lên.

Cậu cúi đầu, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt sáng như sao trời. Cậu cầm cái chổi và đồ hốt rác, lặng lẽ quét sạch những mảnh pha lê vỡ trên sàn nhà.

Cậu dường như lại nghe thấy tiếng kêu cứu của cô gái đó, bất an nhìn ra biển đen như mực, lòng đầy lo lắng.