Chương 4: Lớp Quốc Tế

Lâm Khương Dạ bị dọa nhảy dựng một cái, Diêu Lam Lam nhìn bạn ngồi cùng bàn của mình đã trở lại, cầm lấy sách gõ đầu hắn, “Nhị Minh cậu cút ngay cho tôi”

Lâm khương Dạ vội cùng hắn hỏi thăm, “Nữ sinh kia không phải nói đang mất tích sao, như thế nào nói đến hung thủ lun rồi?”

Nhị Minh nói: “Tôi quan tâm Tự ca, nên đã chạy tới trước cửa phòng hiệu trưởng nghe ngóng một lúc, cảnh sát tìm được một cái đồng phục áo khoác dính máu, chiếc áo đó là đồng phục của cao trung Văn Thành chúng ta, áo khoác đó chính là của tự ca, khi giám định vết máu dính trên đó bên phía cảnh sát xác định vết máu đó chính là của nữ sinh đang mất tích, cho nên cảnh sát mới tới trường học tìm Tự ca điều tra tìm hiểu tình hình.”

Lâm Khương Dạ như suy tư gì đó, cô có xem qua một quẻ, nữ sinh mất tích này vẫn còn sống đâu.

Lâm Khương Dạ cùng Diêu Lam Lam ăn cơm trưa, xong lại đi tìm Thầy Hồ muốn chuyển tới lớp quốc tế học, thầy Hồ nghe giáo viên dạy thể dục nói, Lâm Khương Dạ tỏ tình Bạch Cảnh Việt thất bại, hai đứa nhỏ lại học cùng một lớp, ai cũng sẽ vô pháp hảo học tập đi.

Thầy Hồ nói: “Chuyển tới lớp quốc tế cũng được, nhưng trước khi thi đại học đều không được phép yêu đương, có thể làm được không?”

“Có thể!” Lâm Khương Dạ bảo đảm, cô vốn dĩ liền không phải yêu đương, thật sự chỉ là tìm anh trai của mình mà thôi.

Sau khi thủ tục chuyển lớp đã làm xong, Diêu Lam Lam bồi Lâm Khương Dạ thu thập sách vở, ngồi ở hàng phía sau Dương Lâm Thụy ngạc nhiên nói: “Khương Dạ, ngươi muốn đổi chỗ ngồi sao, vẫn là nên chờ Cảnh ca trở về đi.”

Diêu Lam Lam trừng hắn, dương mi thổ khí nói “Cậu cùng hắn nói một tiếng, Khương Dạ đã chuyển tới lớp Quốc Tế của chúng tôi rồi, về sau sẽ không nhận hắn làm anh trai nữa.”

Dương Lâm Thụy ngạc nhiên tới mức trợn mắt há hốc mồm, vội vàng chạy tới sân bóng rổ tìm Bạch Cảnh Việt, “Cảnh ca, bạn cùng bàn của ngươi chuyển qua lớp Quốc Tế, Khương Dạ nói với ngươi sao?”

Tay Bạch Cảnh Việt tay run lên, bóng rổ không vào lưới, mắt thấy sắp hết giờ giải lao, hắn đi phòng thay quần áo đổi đồng phục, “Tôi lại không phải là gì của cậu ấy, cậu không cần thiết nói mấy chuyện này cùng tôi.”

Dương Lâm Thụy sờ sờ bụng, khó trách Khương Dạ trưa nay không tới đây đưa đồ ăn vặt cùng nước cho Cảnh ca nữa, Lâm Khương Dạ đuổi theo Bạch Cảnh Việt hai năm, lần này thật từ bỏ a?

Mấy người trong đội bóng rổ đánh cược, “Trong ba ngày Lâm Khương Dạ sẽ chuyển trở về lớp, cậu ấy không rời đi cảnh Ca được, lúc đấy sẽ mất hết thể diện không còn mặt mũi, phỏng chừng khổ sở mà trốn một góc ngồi khóc đi.”

Trở lại lớp học, Dương Lâm Thụy nói: “Cảnh ca, năm nay đều đã là cao tam, Khương Dạ chuyển tới lớp quốc tế, cũng sẽ không nhanh thích ứng hoàn cảnh mới được, nếu không, Cảnh ca đem nàng hống về đây đi.”

Bạch Cảnh Việt nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, ách giọng nói, “Là tự cậu ấy một hai chính mình phải đi.”