.
Lâm Khương Dạ cũng không phải rõ ràng lắm, “Tôi nghe bố nói, Thuật Sĩ là dựa vào linh khí của trời đất, cần thiết phải làm đến nơi đến chốn mới có thể thi triển, nhưng ngoài biển là nơi vô căn, là cái chắn của Thuật Sĩ, một khi Thuật Sĩ tới trên biển liền trở thành người thường, lặn xuống đái biển vẫn là có thể nha.”
“Thật là thần kỳ.” Đường Tự Ninh vò đầu, cảm giác trên đầu lại sưng lên, vội vàng rải chút thuốc bột lên.
“Nhưng là nếu trên người tôi có đeo đồng tiền xu, liền tận lực sẽ không lại đi đến trên biển, cho nên, ngươi muốn mang ta đi hải đảo du lịch, phải nắm chặt thời gian nha.”
“Chuyện này lại là như thế nào nữa?”
“Bởi vì trên biển có Phương Sĩ nha.”
Lâm Khương Dạ nói: “Phương sĩ Trên biển, nghe tên ngươi cũng có thể đoán được ý tứ đúng không, Thuật Sĩ số lượng vốn dĩ liền không nhiều lắm, Phương Sĩ nhân số so với những người Thuật Sĩ còn muốn ít hơn nhiều, nhưng là bọn họ ở trên biển có thể hô mưa gọi gió, trên biển Phương Sĩ thập phần lợi hại, chỉ còn một một chiếc thuyền nhỏ là có thể ngao du tứ phía trên biển, thật lợi hại đi.”
“Kia... Các ngươi là có thù oán không?”
“Cũng không tính đi.”
Cái này đến phiên Lâm Khương Dạ vò đầu, “Cụ thể thì bố của tôi cũng không biết từ khi nào bắt đầu, thuật sĩ nếu không thể không ra biển, sẽ gỡ xuống đồng tiền, Phương Sĩ nếu ở trên đất bằng sinh hoạt, cũng sẽ mai danh ẩn tích, bởi vì bọn họ ở trên đất bằng thuật pháp không sử dụng được, đấu không lại thuật sĩ, dù sao hai bên như nước với lửa, còn khinh thường lẫn nhau đâu.”
Đường Tự Ninh tổng kết, “Đó chính là chia địa bàn ta một phương ngươi một phương đi, trên biển là địa bàn của Phương sĩ, còn trên đất liền là địa bàn của Thuật Sĩ.”
“Đại loại ý tứ như vậy là không sai đi.”
Bên ngoài có người gõ cửa, “Tiểu Khương Dạ, ngươi có ở nhà không?”
Lâm Khương Dạ ghé vào kẹt cửa đưa mắt nhìn ra, quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Là Phương Húc ca ca của Linh Quản cục, ngươi mang pi pi đi ra hậu viện trốn một chút đi.”
Tiểu Vong Ưu nhảy đến đỉnh đầu Đường Tự Ninh ngồi, nắm tóc hắn run bần bật.
Đường Tự Ninh da đầu đều bị túm đã tê rần, đem nó bỏ vào trong lòng bàn tay, “Vạn nhất hắn tiến vào tìm làm sao bây giờ?”
“Hắn không vào đây được, tất cả Thuật Sĩ đều vào không được, trừ phi hắn không nghĩ muốn linh căn biến thành người thường.” Lâm Khương Dạ nói: “Ngươi mau tránh ra sau đi, ta phải mở cửa.”
Lâm Khương Dạ mở cửa, “Phương Húc ca ca, ngươi tới Giang Thành là xử lý việc Viêm Lôi Chú tối hôm qua sao?”
“Có việc khác, bất quá sự việc chú triệu hồi lôi điện hôm qua phải điều tra xem.” Phương Húc nhìn Lâm Khương Dạ dáng người cao ráo xinh đẹp hơn trước, thật là con gái mười tám tuổi đại biến, mới nửa năm không gặp mà Lâm Khương Dạ đã trở nên xinh đẹp như vậy.
Hắn cười nói: “Tới tìm ngươi mượn một ít Chúc Dư thảo.”
Lâm Khương Dạ không nói hai lời, lập tức chạy ra hậu viện cắt Chúc Dư thảo cho hắn, Đường Tự Ninh nhỏ giọng hỏi: “Hắn tìm ngươi làm gì?”
Lâm Khương Dạ nhìn Vong Ưu thảo đang run run mấy chiếc lá, nói: “Tìm ta mượn ít Chúc Dư thảo, muốn dùng Chúc Dư thảo dụ pi pi ra tới, bọn họ còn chưa biết pi pi chạy tới nơi này của ta.”
Tiểu Vong Ưu vặn vẹo eo, nó mới không muốn trở về Linh Quản cục đâu, những người đó một chút đều sẽ không ôn nhu, muốn lấy nước mắt của nó cư nhiên lấy phù chú đe dọa nó, không giống như tiểu Khương Dạ, cho nó xem phim truyền hình tình cảm, nó khóc tới rối tinh rối mù, không chút nào lao lực.
Lâm Khương Dạ chạy ra đem Chúc Dư thảo mới hái xong giao cho Phương Húc, Phương Húc xoa xoa đầu cô, “Ngươi đã lâu không đi Linh Quản cục chơi, còn ở sinh khí lão đại của chúng ta à, đừng tức giận.”
Lâm Khương Dạ: “Mới không có đau, ta gần đây bận.”
“Bận cái gì?”