Chương 23

.

Cuối tuần không cần tới tiết tự học buổi tối, thời điểm nghỉ trưa Bạch Cảnh Việt gửi tin nhắn cho Lâm Khương Dạ: 【 Mẹ tôi kêu cậu chiều tới nhà ăn cơm, tôi chỉ là truyền lời giùm mà thôi, có đi hay không tùy cậu. 】

Lâm Khương Dạ nghĩ, đúng là mấy ngày nay không có đi thăm dì ấy, nên nhắn tin hồi Bạch Cảnh Việt: 【 Đi, tôi muốn ăn xương sườn dì ấy làm. 】

Bạch Cảnh Việt:【 thế sau khi tan học cùng nhau đi? 】

【 không được, tôi tự đạp xe máy điện qua đi. 】

Sau khi tan học Đường Tự Ninh có hỏi có Lâm Khương Dạ muốn tới nhà hắn uy A Phúc không, Lâm Khương Dạ nói: “Buổi tối sẽ đi nhà Phùng Tuệ a di ăn cơm.”

“Ngươi cứ nói thẳng, nói đi nhà Bạch Cảnh Việt ăn cơm không phải được rồi sau, ta đây về trước.”

Lâm Khương Dạ lén lút chửi thầm, tính tình còn rất đại, không thèm để ý tới hắn.

Đi đến nửa đường, Đường Tự Ninh lại đánh điện thoại gọi tới, Lâm Khương Dạ phanh xe tấp bên lề rồi mới tiếp điện thoại của hắn, “Sao đấy, A Phúc lại kén ăn à?”

“Trên đầu ta lại u lên mấy cục, sừng đã muốn chui khỏi da đầu, A Phúc nó bị điên rồi, cung thân hướng về phía ta cứ gầm gừ, Lâm Khương Dạ ngươi lại đây nhanh đi.”

Lâm Khương Dạ cúp máy, gọi báo cho dì Phùng, nói với dì ấy buổi tối có chút việc gấp, không thể tới nhà ăn cơm, sau đó vội về nhà cầm chút thuốc bột, lên đường đi tìm Đường Tự Ninh.

Phùng tuệ thở dài một tiếng, đem sườn kho tàu cùng tôm lớn vào hộp cơm, vừa đúng lúc Bạch Cảnh Việt từ cửa đi vào, nàng dặn dò nói: “Khương Dạ con bé nói đêm nay có việc không thể tới đây ăn cơm, một hồi con đem xương sườn cùng tôm đưa qua cho con bé đi.”

“Con không đi.” Bạch Cảnh Việt đi thẳng vào phòng đem cửa phòng khóa trái lại, nghĩ nghĩ lại nhịn không được đánh số gọi Lâm Khương Dạ.

Lâm Khương Dạ dựa theo cuốn ghi chú của bố mẹ lưu lại, điều chế các loại thuốc bột rải đầu Đường Tự Ninh, vẫn không có hiệu quả, Lâm Khương Dạ lại tăng giảm số lượng tiếp tục thử.

Đường Tự Ninh ngồi xổm ở trước bồn tắm, nhìn những lọ thuốc nằm nghiêng ngả trước mặt, hắn một chút tin tưởng Lâm Khương Dạ đều không có, “Lâm Khương Dạ, anh ngươi liền phải biến thành kẻ đầu hói, ngươi có thể nhanh lên chút không?”

Giáo thảo Đường Tự Ninh mỗi ngày đều sẽ tự luyến khen nhan sắc của bản thân đỉnh cao bỗng một ngày biến thành kẻ trọc đầu, chính là loại rụng tóc, Diêu Lam Lam không thể tưởng tượng cái kia hình ảnh, ha ha ha cười điên rồi.

Đường Tự Ninh tức giận quát, “Ngươi còn cười nữa có tin hay không ta đá ngươi ra ngoài.”

Diêu Lam Lam ngừng không cười nữa, có mấy nguyên liệu ở đây là do Diêu Lam Lam mang tới, “Nếu ta không mang mấy loại thuốc bột này tới, Đường Tự Ninh ngươi rất có khả năng thật biến thành kẻ trọc đầu đó.”

Rốt cuộc Lâm Khương Dạ cũng đã điều chế thành công, sừng trên đầu Đường Tự Ninh cũng đã xẹp xuống, Lâm Khương Dạ lấy gương đưa qua cho Đường Tự Ninh soi, “Một cọng tóc cũng không mất, sẽ không biến xấu, vẫn soái như thường nha.”