Chương 20: Vong Ưu Thảo

.

Hậu viện sau nhà được bố Lâm dùng để cải tiến các loại hình kỳ kỳ quái quái thực vật, Lâm Khương Dạ nghe được sột sột soạt soạt thanh âm, còn tưởng rằng là cái lão già kỳ quái kia chạy tới trộm nguyên liệu, cầm cây gậy to trong tay, chọn lựa mấy tấm phù lợi hại mới xuống lầu.

Đã được hạ cấm chú, lão già kia cho dù lợi hại, một khi mà vào đây, thực lực cũng sẽ suy giảm rất nhiều, Lâm Khương Dạ không sợ hắn.

Nha không phải ông già quái nhân đó, mà là một gốc cây cao tầm nửa thước Vong Ưu Thảo, đang gặm cắn chúc dư thảo trồng trong vườn ăn hơn phân nửa.

Vong Ưu Thảo chấn kinh trốn đi, từ bồn chúc dư thảo phía sau ló đầu ra nhìn, chắc là cảm giác Lâm Khương Dạ không có ác ý, đáng thương hề hề kêu, “Pi pi, đói đói.”

..............

Lâm Khương Dạ đi học thời điểm sở trường là chống mí mắt, Đường Tự Ninh phụ trách khi Lâm Khương Dạ nhắm mắt sẽ kịp thời gọi cô tỉnh, “Tối hôm qua cậu làm gì đấy?”

Lâm Khương Dạ hạ giọng, “Tan học rồi nói.”

Sau khi Tan học, Lâm Khương Dạ kéo Đường Tự Ninh đến phía sau khu dạy học, mở ra túi bách bảo, Vong Ưu Thảo ló đầu duyên dáng thò đầu ra.

Đại não Đường Tự Ninh chết máy, “Mẹ nó, cây này có sự sống.”

“Đừng đại kinh tiểu quái, nó còn nhỏ, ngươi sẽ làm nó sợ.”

“Nó mấy tuổi?” Đường Tự Ninh sờ sờ đầu nó, vong ưu thảo vươn lá cây cọ cọ ngón tay của hắn, rất là thân mật với Đường Tự Ninh đâu.

“Mới 500 tuổi, nếu tính theo nhân loại tuổi tác, pi pi còn chưa có thành niên.”

Đường Tự Ninh: “Ngươi chọc ta?”

“Giới thực vật, cây có thể thành tinh vốn dĩ liền rất ít, sau Kiến Quốc càng không có, gốc tiểu vong ưu này là bảo bối của Linh Quản Cục, mới sinh ra linh căn thì đã bị người trộm đi, nó chính mình chạy thoát khỏi đó, lúc đói chịu không chịu nổi nữa mới chui vào sân sau nhà ta để lấp bụng bằng chúc dư thảo đâu.”

Đường Tự Ninh gãi gãi đầu, “Vậy ngươi có tính đem nó trả về Linh Quản Cục không?”

Lâm Khương Dạ: “Trả.”

Tiểu vong ưu học Lâm Khương Dạ: “Trả...trả.”

Đường Tự Ninh tò mò búng búng đầu với lá của nó, “Ngoạn ý nhi này có ích lợi gì, là hương vị đặc biệt tốt sao?”

“Pi pi.” Tiểu Vong Ưu run bần bật.

Lâm Khương Dạ nói: “Toàn thân nó đều là bảo, rất nhiều dược tề đều yêu cầu nguyên liệu là Vong Ưu Thảo, sương sớm trên phiến lá là thuốc giảm đau tốt nhất, dịch trắng của rễ cây có thể chế ra thuốc bột dùng để cầm máu chữa thương, nước mắt là tốt nhất, có thể nhược hóa người thống khổ nhất ký ức.”

Đường Tự Ninh chọc chọc đầu Vong Ưu Thảo, Lâm Khương Dạ đánh tay hắn ra chỗ khác, “Nó biết đau.”

Chuông điện thoại vang lên, là Ngô nãi nãi gọi tới, nói A Phúc còn chưa có về nhà, nhờ Lâm Khương Dạ chạy nhanh đi tìm hộ, Lâm Khương Dạ ném mấy lá Chúc Dư cho tiểu Vong Ưu ăn, đem cất nó vào túi bách bảo.

“Giữa trưa về nhà, ta đốt chút hương, giúp Ngô nãi nãi tìm A Phúc.”