Lâm Khương Dạ hạ giọng nói với Đường Tự Ninh: “Tôi từng nghe bố nói trên thế giới này có loại phép thuật đen, gọi là chuyển sinh chú, có thể đem đồ vật xấu xa trên người mình dời lên người bị Chuyển Sinh Chú chỉ định, còn có thể đem những vận khí tốt trên người bị ứng chú chuyển đến về bản thân của mình, tôi thấy mẹ Từ Nghĩa Phong cùng người bảo mẫu đó, chính là dùng chuyển sinh chú, lượng thức ăn khủng lồ của bà ta sẽ toàn bộ chuyển sang trên người của bảo mẫu, còn lượng đồ ăn ít ỏi của người bảo mẫu sẽ chuyền lại cho bà ta duy trì dáng người.”
Đường Tự Ninh nói: “Khó trách nữ nhân kia có ăn nhiều như thế nào cũng không mập, còn bảo mẫu dù chỉ uống nước cũng tăng cân, tôi còn tưởng rằng là vấn đề về thể chất đâu, quá ác độc, Thuật Sĩ cho mẹ Từ Nghĩa Phong làm chú Thuật cũng không phải thứ tốt lành gì, Linh Quản cục đều mặc kệ bọn họ sao?”
“Tôi đâu biết, tôi lại không phải người trong Linh Quản cục.” Lâm Khương Dạ ăn no, “Chúng ta về trước đi, rồi nói sau.”
Góc phía trong có hai người cùng bàn đang thì thầm nói nhỏ với nhau, một người trẻ tuổi nhỏ giọng nói: “Nữ nhân ngồi ở bàn phía sau tiểu Dạ, trên người có Chuyển Sinh Chú, loại này tà thuật cư nhiên xuất hiện ở Giang Thành, ngươi đi thông báo cho lão đại đi, thuận tiện nói với hắn, tiểu Dạ yêu đương, khó trách đã lâu không có tới Linh Quản cục của chúng ta chơi.”
Hoắc Thập Nhất: “Chúng ta ra tới đây để tìm Vong Ưu Thảo bị trộm, đừng cành mẹ đẻ cành con.”
..............
Sau khi Lâm Khương Dạ về đến nhà, Ngô nãi nãi cách vách nói, A Phúc nhà mình lại không thấy đâu, A Phúc là một chú mèo, không lưu luyến gia đình, hai ba ngày liền biến mất một lần, cơ bản đều là chính mình chạy về tới, Lâm Khương Dạ đáp ứng giúp Ngô nãi nãi tìm A Phúc.
Lâm Khương Dạ niệm cái quyết, A Phúc còn tốt, phỏng chừng ngày mai liền tự mình trở về.
Ngô nãi nãi nói: “Có người phụ nữ tới đât tìm con hai ba lần, điện thoại con lại tắt nguồn nữa hả?”
Thời điểm Lâm Khương Dạ đi công ty Từ Nghĩa Phong liền tắt nguồn, cô quên mở lại, Lâm Khương Dạ mở di động nhìn đến mấy cuộc gọi của Lưu Tú Hảo, liền gọi lại cho dì ấy một cuộc, không mất bao lâu Lưu Tú Hảo đa. lái xe đạp điện lại đây, hỏi Lâm Khương Dạ có tìm được con gái mình không.
Lâm Khương Dạ nói tan học cô liền đi tìm, đã có manh mối, cô sẽ mau chóng tìm được, Lưu Tú Hảo trên mặt rốt cuộc có vẻ tươi cười, ngàn ân vạn tạ vui vẻ trở về.
Đường Tự Ninh hỏi: “Cậu tính đối phó với Từ Nghĩa Phong thế nào?”
“Không thể quấy nhiễu cảnh sát phá án.” Lâm Khương Dạ giải thích, “Tôi sợ dì Lưu thiếu kiên nhẫn đi tìm hắn, Bạch thúc thúc đã nói không thể làm Từ Nghĩa Phong phát hiện.”
Đường Tự Ninh ngẫm lại cũng đúng, “Buổi tối cậu không đốt hương đi, tôi đây đi trở về nha.”
“Ân, trong tủ lạnh cậu có sủi cảo đông lạnh, đói bụng chính mình hâm mấy cái lại ăn, sáng mai tôi liền không mang cho cậu, ăn hết lại bao tiếp.”
“Được.”
Lâm Khương Dạ đóng cửa hàng, quầy sủi cảo phô vẫn như trước kia bày biện, chỉ là không hề buôn bán, Lâm Khương Dạ đi lên lầu hai, lại khóa một cánh cửa, mới bắt đầu đánh răng rửa mặt ngủ.
Nửa đêm thời điểm, nghe được dưới lầu có người ở bên dưới quán gõ cửa, Lâm Khương Dạ bèn mở đèn, từ lầu hai cửa sổ nhìn xuống bên dưới, vừa lúc có thể nhìn đến cái ót của người đàn ông.