Sau khi vẽ xong, Úc Sanh đem tờ giấy kẹp vào một trang sách.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, bất tri bất giác đã đến buổi chiều. Thời điểm cô vùi đầu vẽ tranh hết sức chăm chú, căn bản hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi qua như thế nào.
Thẳng đến lúc buông bút xuống, lúc này mới cảm thấy có chút đói bụng.
Nghĩ như vậy, Úc Sanh duỗi người, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị xuống dưới lầu tìm chút gì đó để ăn.
Úc Sanh mở cửa, liền thấy được Thi Nhã đang đứng ở ngoài.
Thi Nhã nhìn thấy cô mở cửa, lúc này mới nhẹ nhàng mà thở ra.
"Đại tiểu thư, rốt cuộc cô cũng ra rồi, vừa rồi em gõ cửa, nhưng như thế nào cô một chút cũng không phản ứng?” Thi Nhã lo lắng mà hỏi.
"Ừm, vừa rồi tôi có chút bận." Úc Sanh biết một khi chính mình vẽ tranh sẽ ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, tự đắm chìm trong thế giới của mình, cô nói với Thi Nhã, "Không cần lo lắng, chờ tôi đói bụng thì tự nhiên sẽ ra ngoài."
Thi Nhã: "…"
"Vừa rồi cô tìm tôi có việc sao?"
"Đại tiểu thư, em muốn hỏi cô một chút xem buổi trưa muốn ăn gì?"
Úc Sanh suy nghĩ một chút liền nói, "Cô tùy tiện làm cho tôi vài món là được, tôi sẽ không đi xuống, cô mang cơm lên đây giúp tôi đi."
Nói xong, Úc Sanh liền trở về phòng tiếp tục công việc của mình. Đời trước cô luôn bận rộn nên căn bản thời gian ăn cơm cũng không có, đời này đã có đặc quyền, cho dù có như thế nào thì cũng nên hảo hảo mà hưởng thụ một chút.
Thi Nhã há miệng thở dốc, nhìn cửa phòng một lần nữa khép lại, lẩm bẩm mà nói một câu vâng.
KTV hoàng gia.
Ghế lô 1020.
Thời điểm Úc Vi đến, bên trong đã ngồi mười mấy người cả nam lẫn nữ, âm nhạc rung trời vang lên, ánh đèn mê ly, trên mặt đất có thể tùy ý thấy được vỏ của mấy chai bia, tàn thuốc thưa thớt, toàn bộ ghế lô đều lộ ra một hương vị vàng son.
Cô ta không thể không nhíu mi lại.
Lúc này, bạn tốt của Úc Vi là Trương Thị Vũ vội vàng đứng lên nhìn cô ta xua xua tay, "Vi Vi, bên này."
Úc Vi vòng qua mấy người khác đến chỗ sô pha bên ngoài, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trương Thị Vũ.
Sau khi cô ta ngồi xuống, nhịn không được mà đánh giá cả nam lẫn nữ bên cạnh, phát hiện phần lớn trong đó đều là những khuôn mặt xa lạ. Cô ta kỳ quái nghiêng đầu nhìn bạn tốt của mình, "Có chuyện gì mà đột nhiên lại gọi mình tới."
Cô ta là khi đang trên đường về nhà thì nhận được tin nhắn Wechat của Trương Thị Vũ, lúc đó Trương Thị Vũ chỉ nói tên KTV và ghế lô, trừ bỏ việc nói cô ta nhanh đến đây, thì cái gì cũng không nói.
Sau nhiều lần Úc Vi hỏi, Trương Thị Vũ mới tiết lộ ra một chút tin tức, nói là có chuyện vui cho cô ta.
Cái gì, chuyện vui?
Ở nơi nào?
Trương Thị Vũ nhịn không được làm mặt quỷ nhìn cô ta cười đến cực kỳ ái muội, sau đó cô ấy hơi hơi nghiêng nghiêng mình, lộ ra khuôn mặt của người phía sau.
Bởi vì vừa rồi người này vẫn luôn ngồi ở trong góc, cho nên ngay từ đâu Úc Vi không có chú ý tới cậu ta.
Úc Vi nhịn không được nhíu mày, Trương Thị Vũ hôm nay rốt cuộc là muốn làm cái gì? Cậu ta cười hì hì ngồi trên ghế, lúc này, ánh đèn mê ly của ánh đèn vừa vặn chiếu tới trên mặt hắn, khiến cho Úc Vi hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt của cậu ta.
Nam sinh trước mặt tuổi tác nhìn qua không lớn lắm, diện mạo soái khí, khi cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền, nhưng mà diện mạo, tuổi tác đều không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là, cậu ta là người của Lăng gia.
Mà Lăng gia, cùng Trầm gia có quan hệ vô cùng tốt.
"Cậu là Úc Vi sao?" Nam sinh chủ động chào hỏi với Úc Vi, trên mặt cậu ta cười tủm tỉm, con ngươi mang theo ánh sáng.
Trong lòng Úc Vi xẹt qua một tia kinh ngạc, cô ta biết rõ nam sinh trước mắt này, nhưng cậu ta hẳn là không biết mình.
Vòng thượng lưu đứng đầu Hoa Quốc, Úc gia không có tư cách gia nhập, mà trong cái vòng này, có Trầm gia, cũng có Lăng gia, cho nên cô ta và Lăng Triệt trước kia không hề quen biết.
Vậy tình huống hiện tại rốt cuộc là gì?
Úc Vi gật gật đầu, "Tôi là…"
Chớp mắt sau khi Úc Vi thừa nhận, cả người Lăng Triệt đều kích động lên, cậu ta nói năng lộn xộn mà nói, "A, cô là Úc Vi! Cô chính là Úc Vi! Chào cô, chào cô, tôi, tôi là Lăng Triệt."
Úc Vi tuy rằng còn chưa rõ tình huống hiện tại, nhưng là nhìn thấy bộ dáng của đối phương, rõ ràng là đối với cô ta có hảo cảm, cô ta nhẹ nhàng cười, "Chào cậu."
Lăng Triệt suy nghĩ một chút, lại nói, "Mấy người anh em đều gọi tôi là Tiểu Tam Nhi, bởi vì ở nhà tôi đứng hàng thứ ba, cô cũng có thể gọi tôi như vậy."
"Được." Đối phương đã đem cả biệt danh của mình nói cho cô ta, xem ra, là thật sự muốn cô dung nhập vào vòng bạn bè của mình.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Úc Vi càng tươi cười rõ thêm một chút.
Lăng Triệt nhìn Úc Vi tươi cười, cả người đều bị chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn này làm cho mơ màng hồ đồ.
Tuy rằng lúc trước Thi Nam đã cùng cậu ta nói qua, Úc Vi là nhân vật cấp nữ thần, lớn lên khẳng định sẽ không quá kém, nhưng là lúc trước vẫn chưa nhìn thấy, trong lòng cậu ta vẫn ôm thái độ chần chờ, cho rằng có lẽ người khác nói ngoa, kỳ thật cũng không có đẹp như vậy. Rốt cuộc có nhiều người gọi là nữ thần, sau khi tẩy trang đều không thể nhìn, photoshop có thể tạo ra không ít nữ thần a?
Nhưng là thẳng đến giờ phút này nhìn thấy được người thật, cậu ta mới biết được, Thi Nam một chút cũng không nói sai, người trước mắt này, thật sự là cấp bậc nữ thần a!
Cứ cho là bây giờ cô ấy đang trang điểm, nhưng là lớn lên kiều diễm như hoa tươi, giọng nói giống như nước suối mát lạnh lại êm tai, chỉ cần hơi hơi mỉm cười, dường như cậu ta có thể thấy được trước mắt mình là những bông hoa tươi đang nở rộ.
Cậu ta có thể cảm nhận được trái tim của mình đang kịch liệt nhảy lên.
Tiểu Tam Nhi như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, hoa ra Úc Vi lớn lên lại xinh đẹp như vậy!
Không chỉ là xinh đẹp, mà đua xe còn rất lợi hại!
Trên thế giới làm sao lại có người hoàn mỹ như vậy đây!
Tiểu Tam Nhi nhịn không được mà đem tay đặt lên ngực của mình, cảm nhận trái tim đang nhảy thình thịch, mặt đỏ hồng mà nói với Úc Vi, "Buổi tối mấy hôm trước, tôi đã gặp qua cậu, cậu còn nhớ rõ không?"
Úc Vi không hiểu chuyện gì, mấy ngày hôm trước, như thế nào cô ta một chút ấn tượng cũng đều không có. Nếu như cô ta đã gặp qua Lăng Triệt, thì không thể một chút ký ức cũng liền quên được.
Nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của Úc Vi, Tiểu Tam Nhi cũng biết là do chính mình nói không đủ cụ thể, cậu ta gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà nói: "Là tại tôi chưa nói rõ ràng, là như thế này, mấy hôm trước không phải cậu đua xe ở núi Thu Danh sao? Ngày đó người đua xe cùng với cậu, chính là tôi." Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Tiểu Tam Nhi mang theo tươi cười ngượng ngùng.
Hình ảnh đua xe hôm đó, mấy ngày này lúc nào cậu ta cũng nghĩ đến.
Ngày đó, chiếc xe thể thao màu đỏ xinh đẹp kia rời đi, rõ ràng như tạc.
Kỹ thuật như vậy, chỉ sợ chỉ có Việt ca mới có thể sánh được.
Nhưng cô ấy là nghiệp dư, Việt ca lại là tay đua chuyên nghiệp! Hai người căn bản không có bất luận cái gì có thể so sánh được.
Tuy rằng Tiểu Tam Nhi hoàn toàn không thể nghĩ được người trước mặt cùng với người đã giơ ngón giữa lên hôm trước với cậu ta là cùng một người, nhưng mà lại cảm thấy, tương phản như vậy có vẻ khiến cho Úc Vi càng thêm đáng yêu.
Sau khi nghe thấy Tiểu Tam Nhi nói, tươi cười trên mặt Úc Vi thiếu chút nữa liền không thể duy trì được.
Đua xe?
Từ trước tới nay cô ta đều chưa từng tự lái xe, càng không có chuyện đi qua núi Thu Danh, làm sao mà có thể gặp được Tiểu Tam Nhi đây?
Đột nhiên, cô ta nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước chính mình đã đem chiếc xe thể thao màu đỏ kia đưa cho Úc Sanh, buổi tối hôm đó, Úc Sanh liền lái chiếc xe đó đi ra ngoài.
Chẳng lẽ ngày hôm đó là Úc Sanh đi đua xe ở núi Thu Danh sao?
Nghĩ đến chuyện người trong miệng Tiểu Tam Nhi có thể là Úc Sanh, Úc Vi không có thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là mỉm cười nhàn nhạt.
Chiếc xe thể thao màu đỏ kia tuy rằng đã đưa cho Úc Sanh, nhưng vẫn như cũ là trên danh nghĩa của cô ta.
Tiểu Tam Nhi suy nghĩ một chút, lấy hết dũng khí mà nói, "Tôi muốn làm bạn với cậu."
Úc Vi không do dự gì mà liền nói, "Được nha."
Tiểu Tam Nhi không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền có thể làm bạn với nữ thần, cậu ta lắp bắp mà nói, "Mấy ngày nữa, tôi mang cậu đi làm quen với mấy người anh em của tôi."
Anh em của cậu ta?
Vậy chẳng phải là Thi gia, Chương gia, cùng với Trầm gia sao….
Nghĩ đến Trầm gia, môi đỏ của Úc Vi nhẹ mở, "Được."
Tiểu Tam Nhi nhìn Úc Vi trước mắt ngoan ngoãn mà nhã nhặn lịch sự, ở trong lòng nhịn không được mà tức giận với mấy người anh em của mình. Cậu ta thật vất vả mới có thể liên hệ được với bạn bè của Úc Vi, hơn nữa lại thành công đem cô hẹn được, vốn dĩ muốn cho mấy người anh em cùng nhau tới gặp Úc Vi, nhưng là bọn họ toàn bộ đều thoái thác có việc không thể tới, cuối cùng cậu ta chỉ có thể gọi mười mấy bạn học cùng lớp tới cổ vũ mình.
Bất quá kết quả hôm nay cũng xem như là không tồi.
Nghĩ như vậy, trên mặt Tiểu Tam Nhi không khỏi hiện lên một nụ cười có chút ngốc nghếch.
-----
Úc Sanh ở trong phòng, lúc này đã ăn xong cơm trưa.
Tuy cô nói chỉ cần bảo dì Lâm tùy tiện làm mấy món ăn, nhưng là bữa ăn vẫn như cũ mà vô cùng phong phú.
Canh nấm ba món, khoai tây chiên, cánh gà thì là, bắp cải cuộn thịt hấp, tim ngọc bích lung linh*, lại thêm một chén cơm nhỏ nữa.
* Tim ngọc bích lung linh là một món ăn được làm từ củ cải trắng, sò điệp khô.
Mỗi một món ăn số lượng đều không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cô một người ăn.
Canh nấm ba món vô cùng mỹ vị, uống một ngụm, khiến cho người ta muốn đem đầu lưỡi mà nuốt xuống.
Đến nỗi tim ngọc bích lung linh, nhìn qua vô cùng tinh xảo nguyên liệu chủ yếu là củ cải trắng và sò khô, tuy rằng đều là những nguyên liệu bình thường, nhưng hương vị lại không hề tầm thường.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Úc Sanh đêm mâm đồ ăn đưa cho Thi Nhã đang đứng ở ngoài cửa, chờ đến khi cô ngồi vào bàn, mới bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch trên Weibo của mình sắp tới.
Đời trước, cô kinh doanh trên Weibo của mình suốt hai năm, mới khiến cho tài khoản Weibo ngày càng nổi tiếng hơn, bắt đầu chỉ có vài chục fan dần dần mà lên tới hơn một vận fan trở thành đại V trên Weibo, nhưng những cực khổ trong đó, chỉ có một mình cô biết được, chẳng qua một đời này, có đã tích lũy được kinh nghiệm ở đời trước, hẳn là sẽ đạt được thành công nhanh hơn sơ với đời trước.
Về phần nội dung trên Weibo, cô vẫn là sẽ đăng những tác phẩm của chính mình, những lúc rảnh rỗi, có thể phát sóng trực tiếp việc vẽ tranh.
Hồng nhân Weibo ở thế giới này cùng với thế giới trước của cô vẫn là có chút khác nhau.
Địa vị của võng hồng ở thế giới này vô cùng cao, nhân khí và địa vị so với ảnh hậu cũng không kém hơn bao nhiêu. Mà hiện thực xã hội như vậy, cũng càng có lợi hơn cho Úc Sanh.
Cô lấy ra di động vừa mua sau khi đến Úc gia, download app Weibo, tốc độ download rất nhanh liền xong, không đến một phút đã cài đặt xong app Weibo.
Thời điểm đặt nickname trên Weibo, Úc Sanh thoáng suy nghĩ một chút, quyết định đặt là "Tiểu cục cưng của ác ma tiên sinh."
Nhìn vào cái nickname mà cô đột nhiên nghĩ tới, Úc Sanh cảm thấy, cô có thể ở trên Weibo cập nhập một ít động thái tình cảm?
Lúc trước không phải cô đã quyết định chủ động theo đuổi Ác ma tiên sinh sao? Nhưng mà hiện tại, kỳ thật vẫn là chưa có nhiều tính toán cụ thể.
Trầm Diệu là ông chủ của một công ty niêm yết, nhưng là cô hết nghỉ hè năm nay mới trở thành sinh viên năm nhất, vẫn chỉ là một sinh viên, nhìn qua hai người tựa hồ cũng không có nhiều điểm chung gì.
Có thể về sau cô có thể tiếp thu ý kiến của mọi người, nhờ những fan trên Weibo đưa ra chủ ý.
Nghĩ như vậy, Úc Sanh cầm lấy cọ màu, dành ra nửa giờ để vẽ ra một phiên bản hoạt hình của Ác ma tiên sinh.
Phiên bản hoạt hình của Ác ma tiên sinh trên đầu có hai cái sừng, đôi mắt màu tím giống như là quả nho, khuôn mặt bầu bĩnh rất đáng yêu, trên người mặc áo thun màu trắng có viết hai chữ "Devil"(Ác ma).
Hình tượng như vậy, cho dù có là người quen biết Trầm Diệu ngoài đời cũng không thể nhận ra được, cho nên Úc Sanh không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện.
Cô suy nghĩ một chút, đăng lên bài đầu tiên của Weibo, trên đó viết, "Hello, ta là Ác ma tiên sinh."
Cô kiểm tra lại nhiều lần, nội dung không có sai chính tả, câu nói kia cũng không có bất luận vấn đề gì, sau đó mới bắt đầu đăng.
Tác giả có lời muốn nói: Cho nên, nữ chủ muốn chủ động xuất kích.