Từ sau ngày hôm đó Thẩm Nguyệt Lăng gặp Bạch Liên Hoa hận không thể đi đường vòng, tuân thủ theo lời hứa của hắn với Dạ Phong, mỗi lần gặp Bạch Liên Hoa hắn liền tự động đứng xa nàng ba bước.
Nhưng thời gian hắn có muốn gặp Bạch Liên Hoa cũng không được, bởi vì hắn căn bản không có thời gian. Tố Lỵ trưởng lão vất vả đi tìm tài liệu về thuật kết giới cho hắn, những ngày sau đó hắn đều ở Thư Các, bận tối mắt tối mũi.
Một phát thời gian đã qua ba năm, trong ba năm nay Thẩm Nguyệt Lăng chỉ luẩn quẩn ở Thư Các và Hàn Thất vất vả đem kiến thức nhồi vào đầu.
Thẩm Nguyệt Lăng đại khái đã hiểu được gần hết nhưng vẫn cảm thấy vẫn còn một thiếu thứ rất quan trọng, nhưng lại không biết là thiếu thứ gì.
Hắn thở dài đem đóng sách lại, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa mở cửa hắn liền đυ.ng phải Mộc Đường và Lý Tuân. Mộc Đường gọi hắn: "Lăng nhi."
Thẩm Nguyệt Lăng mỉm cười, nói: "Đại sư huynh, Mộc sư huynh."
Lý Tuân ôn tồn đi tới, hai tay chấp sau lưng, hỏi: "Lăng nhi, bọn huynh đến tìm đệ. Đệ chuẩn bị đi đâu sao?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ở lâu trong phòng có chút bức bối, ta ra ngoài đi dạo một chút."
Lý Tuân nói: "Vậy ba chúng ta cùng đi."
Thẩm Nguyệt Lăng sảng khoái gật đầu nói: "Vậy đi thôi."
Ba người đi dạo trong khuôn viên, đi một lúc Thẩm Nguyệt Lăng hỏi: "Hai người tìm ta có việc gì sao?"
"Không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi sao?" Mộc Đường theo thói quen hung hăng một chút, dáng vẻ ngạo kiều ba năm qua không hề thay đổi..
Thẩm Nguyệt Lăng cười cười nói: "Dĩ nhiên được a."
Lý Tuân đứng chính giữa có chút dở khóc dở cười: "Được rồi. Hai chúng ta chính muốn đến xem đệ học như thế nào."
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Cũng rất tốt, ta đã nắm được thuật phát nhưng vẫn cảm thấy chưa được tốt."
"Lăng nhi, đệ đừng quá sức." Lý Tuân ôn nhu nói: "Tuy đệ là vì sư tôn nhưng nếu đệ bản thân quá vất vả thì sư tôn người biết sẽ đau lòng."
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu đáp: "Đại sư huynh cứ yên tâm, ta có thể tự chiếu cố chính mình."
Mộc Đường đi bên kia nói: "Sư tôn luôn uống thuốc của ta và Tố Lỵ trưởng lão, ba năm nay sức khỏe có chút chuyển biến tốt, nhưng tâm mạch vẫn không cách nào hồi phục được." Dứt lời Mộc Đường nhìn Thẩm Nguyệt Lăng, nói: "Ba năm nay cực khổ cho ngươi rồi."
Thẩm Nguyệt Lăng: "Có thể giúp phụ thân sao có thể xem là cực khổ."
Đáng ra Tɧẩʍ ɖυyệt Bình sớm đã có thể độ khϊếp nhưng vì hàng nguyên bản nên bỏ qua cơ hội tốt, cuối cùng lại chết đi, bây giờ hắn muốn thay hàng nguyên bản trả lại cho Tɧẩʍ ɖυyệt Bình.
Mộc Đường đột nhiên để ý một việc, nói: "Lăng nhi, hình như ngươi cao hơn hả?"
Thẩm Nguyệt Lăng nhìn chiều cao giữa hắn và Mộc Đường, hắn bây giờ cao hơn Mộc Đường nửa cái đầu, không khách khí gật đầu nói: "Ta quả thật đã cao lên không ít."
Mộc Đường lập tức bíu môi, tức giận "Hừ" miệng một tiếng. Cao là ngon lắm sao? Lão tử mới không thèm!
Thẩm Nguyệt Lăng khoan khoái mà cười, mặc cho Mộc Đường đang căm phẫn cuộc đời.
Ba năm trôi qua, hắn cao lên không ít, bây giờ ít nhất cũng phải một mét tám, gương mặt lại nảy nở, khuôn mặt lại càng thêm phần xinh đẹp.
Chớp mắt nhận ra hắn đến thế giới này được ba năm.
Đi dạo một vòng, Thẩm Nguyệt Lăng lại quay về Thư Các, Lý Tuân và Mộc Đường không đi theo hắn nữa, hai người họ còn phải lo rất nhiều công việc từ lúc Tɧẩʍ ɖυyệt Bình bị thương.
Từ biệt xong, Thẩm Nguyệt Lăng theo đường lát thang đá quay lại Thư Các, trước cửa Thư Các lại xuất hiện một một người. Thẩm Nguyệt Lăng nhìn người này lớn lên, sao có thể không nhận ra, hắn bước đến gần, gọi một tiếng: "A Phong."
Dạ Phong quay đầu lại, gương mặt y có chút không vui hỏi: "Huynh vừa đi đâu?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ta vừa đi dạo một chút."
Dạ Phong nghe vậy liền đi đến kéo tay Thẩm Nguyệt Lăng rồi thả vào tay hắn một vật, hắn cúi đầu nhìn xuống mới biết là kẹo. Những viên kẹo rực rỡ sắc màu, Thẩm Nguyệt Lăng vừa nhìn lập tức cười rộ lên, nói: "Là kẹo, đệ lấy đâu ra vậy?"
Thẩm Nguyệt Lăng rất thích ăn kẹo, bởi vì kiếp trước bệnh tật nên không thể ăn, xuyên qua đây liền không biết tiết chế, nhưng trên Phong Sương Kiếm lại không có kẹo. Chỉ khi nào Lý Tuân có việc xuống giúp thôn dân hắn mới nhờ Lý Tuân mua về cho mình một ít. Nhưng ba năm nay bận rộn nên hắn cũng ít khi được ăn.
Thẩm Nguyệt Lăng một bên bóc viên kẹo bỏ vào miệng, một bên lại nghe Dạ Phong nói: "Mấy hôm trước có một vị sư huynh xuống núi, nên ta nhờ mua."
Ăn được kẹo tâm tình Thẩm Nguyệt Lăng rất vui vẻ, nói: "Đệ vất vả rồi."
Dạ Phong nhìn Thẩm Nguyệt Lăng vươn đầu lưỡi ra liếʍ môi nhịn không được mà nuốt nước bọt, y quay mặt ra chỗ khác nói: "Chỉ cần huynh vui, mọi việc đều không vất vả."
Dạ Phong bây giờ đã thiếu niên mười năm tuổi, ba năm qua cao lên rất nhiều, chỉ thấp hơn hẳn một chút, đứng bên cạnh y, Thẩm Nguyệt Lăng không biết là do y cao quá nhanh hay là do hắn lùn nữa.
Mới ba năm mà thân hình phát triển vô cùng tốt, vai rộng hơn rất nhiều, giọng cũng trầm đi, đến cả cơ bụng cũng khiến hắn nhìn mà ghen tị. Ngũ quan cũng dần nảy nở, khuôn mặt càng lúc càng trở nên tuấn mỹ, nhiều lúc Thẩm Nguyệt Lăng nhìn không chớp mắt bị y phát hiện trêu chọc hắn một phen. Thẩm Nguyệt Lăng cảm thán, đứa nhỏ này sắp trưởng thành rồi.
Bước ngoặt quan trọng nhất là y mười bảy tuổi, thời gian chỉ còn hai năm là Đại Hội Săn Thú sẽ đến, khi đó không biết Dạ Phong sẽ ra sao, nhưng bây giờ hắn không còn quá lo lắng, Dạ Phong bây giờ sống rất tốt, các huynh đệ trong môn phái đều rất thích y.
Dạ Phong như vậy Thẩm Nguyệt Lăng vô cùng yên tâm.
Thẩm Nguyệt Lăng xoa đầu y, dịu dàng nói: "A Phong của ta đã lớn như vậy rồi."
Dạ Phong nhếch môi, hỏi: "Dễ nhìn hay không?"
"Ừm." Thẩm Nguyệt Lăng không tiếc lời khen: "Vô cùng đẹp trai, càng ngày càng dễ nhìn."
Ý cười trong mắt Dạ Phong càng sâu, đột nhiên ôm lấy Thẩm Nguyệt Lăng đem người ghì vào lòng, nói: "Ta đến nói với huynh một chuyện."
Thẩm Nguyệt Lăng hơi bất ngờ nhưng rất nhanh hỏi lại: "Chuyện gì thế?"
Dạ Phong tham lam ôm lấy Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ba ngày nữa ta và A Minh có thể xuống núi làm nhiệm vụ, nhưng phải có một sư huynh hay tiền bối dẫn dắt, huynh đi với ta được không."
Thẩm Nguyệt Lăng nghĩ một chút mới ra chuyện này, trong nguyên tác, Tống Tiêu Minh, Dạ Phong cùng Bạch Liên Hoa sẽ xuống núi làm nhiệm vụ vào mười năm tuổi. Quan hệ của hàng nguyên tác không tốt, dĩ nhiên người đi cùng họ không phải là Thẩm Nguyệt Lăng mà là đại sư huynh Lý Tuân.
Nhiệm vụ xuống núi này Đại Thần Nhị Đản không có ghi rõ, chỉ ghi sau khi bốn người quay lại, Lý Tuân vì bảo vệ ba người họ mà bị thương ở tay rất nặng, ba người họ cũng bị thương không ít nhưng không vết thương nào nguy hiểm.
Bây giờ Dạ Phong muốn hắn đi cùng, chính là tin tưởng hắn, tín nhiệm hắn, dù lần này Thẩm Nguyệt Lăng không biết trước tình huống cũng vui vẻ gật đầu.
Đứa nhỏ này, đúng là càng lớn càng yêu thích.
Ba ngày sau, Thẩm Nguyệt Lăng nhận lệnh bài thông hành và nhiệm vụ chỗ Lý Tuân sau đó đi xuống núi.
Ra đến cửa nhìn Bạch Liên Hoa, Thẩm Nguyệt Lăng cũng không ngạc nhiên, hắn biết dĩ nhiên nàng sẽ đi theo vì trong nguyên tác cũng có nàng.
Chỉ có riêng Dạ Phong không vui, quay sang nhìn Tống Tiêu Minh: "Sao ngươi lại cho nàng đi theo?"
Tống Tiêu Minh nói: "Nàng nói muốn đi ta liền đáp ứng a, dù sao cũng không bị thiệt mà."
Nếu không phải vì Thẩm Nguyệt Lăng, Dạ Phong nhất định sẽ cho Tống Tiêu Minh một đấm, xem đầu óc tên này sao có thể ngu ngốc như vậy.
Bạch Liên Hoa lúc này đã thành thiếu nữ, khuôn mặt quốc sắc thiên hương, nụ cười như hoa hướng dương rực rỡ dưới ánh mặt trời, nàng tung tăng chạy đến trước mặt Tống Tiêu Minh và Dạ Phong, hai tay nắm chặt thành nắm đấm để trước ngực, hưng phấn nói: "A Minh, A Phong chúng ta cùng cố gắng nha."
Tống Tiêu Minh vui vẻ gật đầu còn Dạ Phong quay đầu đi, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Bạch Liên Hoa không để ý, lại ra sức vui vẻ, thiếu nữ vô cùng năng động đi đến chỗ Thẩm Nguyệt Lăng, hơi nghiêng người, xinh đẹp đáng yêu nói: "Thẩm sư huynh cũng cố gắng nha."
Thẩm Nguyệt Lăng theo thói quen đều ra ba bước khi Bạch Liên Hoa tới gần, khuôn mặt dịu dàng gật đầu.
Dạ Phong nhìn một chút đã khó chịu, đến nắm lấy tay Thẩm Nguyệt Lăng kéo đi nói: "Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên."
Thẩm Nguyệt Lăng mặc cho Dạ Phong lôi đi. Bốn người đi xuống núi, dưới núi có hai đệ tử đang chuẩn bị ngựa cho bọn họ, Thẩm Nguyệt Lăng nói cảm ơn rồi từ biệt hai đệ tử, leo lên ngựa phóng đi.
Nhiệm vụ xuống núi này trong nguyên tác rất nguy hiểm, Thẩm Nguyệt Lăng có chút hơi lo sợ, lần này đi bàn tay vàng (biết trước tình tiết) của hắn hoàn toàn vô dụng, tất cả đều phải chân chính trải qua.
Thẩm Nguyệt Lăng vừa cưỡi ngựa vừa lấy thông tin nhiệm vụ ra đọc.
Cách Phong Sương Kiếm mười tám dặm có một thôn nhỏ gọi là thôn Lan Thanh, trong đó có một người gia tộc họ Trần, chuyện lần này liên quan rất lớn đến nhà họ Trần này.
Trần lão gia có một người phu nhân và một cô con gái. Trần lão gia có tiệm buôn vải, làm ăn rất phát đạt. Vốn dĩ là một nhà ba người sống rất hạnh phúc, nhưng một hôm Trần lão gia nằm mơ thấy phần mộ tổ tiên có vấn đề, lo lắng đây là điềm báo xấu, Trần lão gia liền xuất ra một số tiền lớn mời thầy giỏi về phong thủy về chuẩn đoán.
Thầy phong thủy nói năm nay Trần lão gia gặp hạn, tiền tài bị chặt đứt do linh khí ở mộ phần tổ tiên đã hết, nhất định phải dời mộ nếu không sẽ gặp tai ương. Trần lão gia tin tưởng, chọn một ngày tốt để dời mộ, ai ngờ lúc dời mộ thì gặp ma mà "gặp ma" ở đây chính là ám chỉ trúng tà.
Những người tham gia dời mộ lúc đó, có vài người trúng tà, thời gian lúc đó là nửa đêm, gia đình Trần lão gia lập tức sợ hãi, hai vợ chồng chạy đến quan sát hỏi ý thầy phong thủy, lúc đó Trần lão gia và Trần phu nhân không hề chú y đến con gái phía sau. Kết quả ba ngày sau cô con gái bắt xảy ra hiện tượng bất thường, ban đầu chỉ là mệt mỏi, không ăn không uống, gương mặt cứ đờ đẫn, miệng lẩm nhẩm cái gì không rõ, vừa nhìn là biết trúng tà. Hai ngày sau Trần tiểu thư đột nhiên biến mất, sau đó lại càng có nhiều cô nương trong thôn Lan Thanh mất tích. Sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, Trần lão gia quá sợ hãi nên mới gửi thư đến Phong Sương Kiếm cầu cứu.