"Cảm ơn ý tốt nhưng mà không cần đâu." Hứa Hi Thanh lịch sự từ chối: "Tôi muốn vào Học viện Hoàng gia, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không có thời gian rảnh rỗi như vậy."
Hoắc Thủ Khiêm giật mình nói: "Học viện Hoàng gia của Đế quốc?"
"May mắn thi đỗ thôi." Hứa Hi Thanh khiêm tốn nói.
Trong lòng Hoắc Thủ Khiêm nảy sinh sự kiêng dè.
Học viện Hoàng gia là trường học hàng đầu của Đế quốc, số lượng tuyển sinh hàng năm cực kỳ ít, những học sinh tốt nghiệp từ đó ra, cơ bản đều có thể thành công rực rỡ. Ngay cả khi Hứa Hi Thanh không nhất định tốt nghiệp thành công, chỉ cần cậu ta kết giao được với con em quyền quý trong học viện thì có thể dễ dàng thoát ra khỏi sự khống chế của Hoắc Thủ Khiêm, thậm chí còn có thể trả thù hắn.
Với ngoại hình của Hứa Hi Thanh, muốn dựa vào quyền quý thì quá dễ dàng.
Cũng không trách được Hứa Hi Thanh trưởng thành như vậy, xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, vậy mà có thể bảo vệ bản thân như vậy, quả nhiên là rất có năng lực.
Trí não của Hoắc Thủ Khiêm reo lên, là điện thoại của người đại diện, hắn bấm nghe, vì tâm trạng không tốt nên giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"
Nghe người đại diện kể lại, biểu cảm của Hoắc Thủ Khiêm thay đổi, bị sự kinh ngạc vui mừng chiếm giữ.
"Anh nói thật chứ?" Hoắc Thủ Khiêm đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa: "Thật sự là người đó tìm tôi? Anh đã đồng ý rồi sao?"
"Trực tiếp giúp tôi đồng ý luôn rồi? Quá tuyệt!"
Sau khi cúp điện thoại, sự phấn khích của Hoắc Thủ Khiêm vẫn không thể bình tĩnh.
Túc Nguyên chính là con trai độc nhất của công tước Đế quốc! Là đại diện cho quyền lực và sự giàu có.
Dựa vào Túc Nguyên, muốn cái gì cũng dễ như trở bàn tay sao?
Hứa Hi Thanh hơi cụp mắt, giữ im lặng.
Hoắc Thủ Khiêm mới nhận ra sự tồn tại của cậu ta nhưng đã hoàn toàn không hứng thú với Hứa Hi Thanh, con em quý tộc đều có tầm nhìn rất cao, huống chi là thiếu gia xuất thân từ gia tộc công tước, tuyệt đối không thể làm chuyện thừa thãi, khiến Túc Nguyên thất vọng. Hứa Hi Thanh là một cục xương khó gặm, cũng sẽ không trở thành công cụ để hắn thu phục nhân mạch.
Đổi một góc nhìn khác để đánh giá Hứa Hi Thanh, Hoắc Thủ Khiêm càng thêm kiêng dè, lỡ như thiếu gia nhà công tước nhìn thấy Hứa Hi Thanh thì còn có chuyện gì là của hắn nữa? Hoắc Thủ Khiêm sa sầm mặt mặt dặn dò: "Ngày mai tôi phải đến một nơi quan trọng, tôi sẽ đi một mình, cậu không cần đi theo, cũng không được tìm tôi."
"Biết rồi." Hứa Hi Thanh trả lời.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Hi Thanh, Hoắc Thủ Khiêm bắt đầu chán ghét, vẫy tay: "Không có việc gì của cậu nữa, cậu đi đi."
Hứa Hi Thanh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
*
Một ngày sau, Hoắc Thủ Khiêm đến thăm.
Quản gia dẫn hắn đến trường bắn, gặp được Túc Nguyên.
Túc Nguyên mặc chiếc áo sơ mi mỏng, dáng người thẳng tắp, cánh tay phải duỗi thẳng về phía trước cầm khẩu súng lục, nhắm vào bia hình người cách đó mười lăm mét. Ánh nắng chiếu lên làn da mịn màng trắng trẻo của hắn, khiến người ta lo lắng nếu tiếp tục như vậy, mặt trời giữa mùa hè sẽ thiêu đốt hắn.
Hoắc Thủ Khiêm nhìn đến ngơ ngẩn.
Một tiếng súng vang lên, vị trí tim của bia hình người xuất hiện một mảng sơn đỏ.
Quản gia mới lên tiếng: "Thiếu gia, người đã đến."
Túc Nguyên hạ súng, lau mồ hôi trên trán, quay người nhìn Hoắc Thủ Khiêm.
Thấy rõ được khuôn mặt của Túc Nguyên , Hoắc Thủ Khiêm hơi ngừng thở, trước khi đến hắn đã hạ thấp kỳ vọng rất nhiều, bất kể thiếu gia nhà công tước trông như thế nào, hắn đều có thể hiến thân, không ngờ rằng thực tế lại vượt xa trí tưởng tượng, hắn càng thêm mong đợi những chuyện tiếp theo.
Thực ra, ngoại hình của Hứa Hi Thanh có sức hấp dẫn hơn nhưng Hoắc Thủ Khiêm lại không thể dời mắt khỏi người Túc Nguyên, có lẽ là vì thiếu gia nhà Túc có hào quang tôn quý, hoặc cũng có thể là vì, lúc nãy khi bắn trúng tim bia hình người, trái tim hắn cũng run lên theo.
Túc Nguyên không biết Hoắc Thủ Khiêm đang nghĩ gì, để chuẩn bị cho hôm nay, Hoắc Thủ Khiêm đã bỏ ra một khoản tiền lớn để làm kiểu tóc mới, hắn cũng không nhận ra nhưng đây là lần đầu tiên Túc Nguyên gặp ngôi sao ngoài đời, lại còn là người có thể gọi đến bằng một cú điện thoại, hắn cảm thấy rất mới lạ: "Anh Hoắc, rất vui được gặp anh."
Hoắc Thủ Khiêm được sủng mà sợ: "Anh quá khách sáo rồi, được đến thăm nhà họ Túc là vinh hạnh của tôi."
Quản gia hỏi: "Hai người muốn đến phòng khách không?"
"Phòng khách không tiện." Phòng khách có người hầu đi lại, Túc Nguyên sẽ ngại khi học diễn xuất ở đó, hắn nhìn Hoắc Thủ Khiêm với ánh mắt dò hỏi: "Đến phòng ngủ của tôi, hoặc phòng chiếu phim thì sao?"
Hoắc Thủ Khiêm sửng sốt, không uống trà để gắn liền tình cảm mà đi thẳng vào chủ đề sao?
Thiếu gia nhà công tước trông có vẻ yếu đuối, vậy mà lại hoang dã như vậy sao?
Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Hắn hiểu ý nghĩa của phòng ngủ, còn phòng chiếu phim thì sao, vừa chiếu phim hắn đã đóng trên màn hình lớn, vừa đi vào chủ đề?
Hoẵ Thủ Khiêm tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng ở phòng chiếu phim, hắn vẫn cảm thấy hơi quá đà một chút.
Hơn nữa, đến phòng ngủ của thiếu gia, hẳn là có thể tăng thêm tình cảm.
Túc Nguyên nhìn vẻ do dự của Hoắc Thủ Khiêm với vẻ nghi hoặc, chọn một căn phòng để học mà khó đến vậy sao?
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Hoắc Thủ Khiêm đưa ra lựa chọn: "Phòng ngủ đi."