Quản gia vẫn đứng im, Túc Nguyên hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Túc Nguyên cảm thấy có nhiều người hầu cũng là chuyện phiền phức.
Không nói đến Lan Ngọc, chỉ riêng Nguyên Mặc đã đủ khó giải quyết rồi, vẫn còn có hai nhân vật chính công khác chưa xuất hiện.
Chờ sau này hai người kia đến, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi.
Suy nghĩ miên man, ánh mắt Túc Nguyên vô thức bị tivi thu hút, trên đó đang phát một bộ phim, diễn xuất của nam nữ chính đều rất cuốn hút, Túc Nguyên không biết đầu đuôi câu chuyện nên nảy sinh hứng thú.
Quản gia nhìn thấy, trên màn hình vừa vặn là khuôn mặt của nam chính, dưới ống kính siêu nét mà không có góc chết nào xấu cả, quản gia dường như đã hiểu ra điều gì, nói: "Đây là diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay, tên là Hoắc Thủ Khiêm, thiếu gia lại để ý đến anh ta sao? Ngày mai tôi gọi anh ta đến trang viên nhé?"
"Có một chút." Túc Nguyên gật gật đầu.
Cậu chỉ nhìn nam chính trong phim truyền hình nhiều hơn một chút, sao lại thành để ý đến nam chính, còn muốn gọi người đó đến trang viên làm gì?
Túc Nguyên không vội vàng hỏi ra nghi vấn trong lòng, mà trước tiên tìm kiếm ký ức trong cơ thể, phát hiện ra chủ cũ để ý đến một tiểu thịt tươi mới ra mắt, trước đó hai ngày đã nói với quản gia một câu, sau khi tổ chức xong lễ thành niên, gọi tiểu thịt tươi đó đến trang viên nhà họ Túc chơi. Công tước Túc không quản con trai mấy nhưng trước khi chủ cũ thành niên, vẫn có chút ràng buộc với hắn, vì danh dự gia tộc không thể quá mức phóng túng, sau khi thành niên, chủ cũ có thể làm được nhiều chuyện hơn.
Chủ cũ muốn hưởng thụ Nguyên Mặc, là vì Nguyên Mặc giống Nhị hoàng tử, còn với tiểu thịt tươi thì không có ý đó, vì chủ cũ không coi trọng những người đó, cảm thấy họ không xứng. Tuy nhiên, chủ cũ muốn gọi tiểu thịt tươi đến chơi, cũng tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, với kiến thức nông cạn của Túc Nguyên thường xuyên ở nhà hoặc bệnh viện trước khi xuyên không, thực sự không đoán được chủ cũ định chơi trò gì.
Bất kể chủ cũ có ý định gì thì hiện tại Túc Nguyên không có, đang định từ chối đề nghị của quản gia thì lại nghe thấy âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ mới.
Vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ từ phòng giam trở về, vốn tưởng rằng ít nhất cũng được nhàn rỗi một lúc, kết quả là bất ngờ lại đón nhiệm vụ mới, sắc mặt Túc Nguyên hơi tái đi.
Điều duy nhất đáng mừng là, nhiệm vụ mới đơn giản hơn nhiều so với hai nhiệm vụ trước kia, làm theo cốt truyện gọi một ngôi sao nam đến trang viên, sau đó để Nguyên Mặc biết được là được. Trong cốt truyện gốc, chủ cũ tự tin một cách rất là khó hiểu, cậu sủng ái những người hầu khác, khi gọi tiểu thịt tươi đến trang viên cũng nói cho Nguyên Mặc đang ở trong phòng giam, cho rằng có thể khiến Nguyên Mặc nảy sinh cảm giác khủng hoảng, kết quả có thể đoán trước được, người thất vọng chính là chủ cũ rồi.
Túc Nguyên định nói nhưng lại đổi giọng: "Ông gọi Hoắc Thủ Khiêm đến đây đi."
Quản gia hỏi: "Ngôi sao nam mà thiếu gia nhắc đến trước đó hai ngày, có muốn gọi cùng đến không?"
"Không cần." Gọi một người đến là có thể đáp ứng yêu cầu nhiệm vụ rồi, Túc Nguyên thiên về Hoắc Thủ Khiêm hơn, Hác Thủ Khiêm trên tivi diễn xuất rất tốt, hắn có thiện cảm hơn với những người có được thực lực như vậy, còn có thể xin chỉ giáo vài chiêu. Xuyên không chưa được hai mươi bốn giờ, Túc Nguyên đi cốt truyện liên tục gặp phải những chuyện ngoài ý muốn, cậu cảm thấy diễn xuất của mình quá kém, cần phải nâng cao gấp, nếu không sau này cốt truyện càng khó hơn, cậu lo lắng mình không thể ứng phó được, hoặc lại xảy ra chuyện như hôm nay, Túc Nguyên nhớ lại thôi cũng thấy nóng cả mặt.
Phần ký ức này sẽ còn đeo bám cậu rất lâu.
Nửa đêm tỉnh giấc, những chuyện vui có lẽ sẽ không hiện lên trong đầu nhưng những chuyện xấu hổ thì chắc chắn sẽ có.
Không tìm một người thầy biểu diễn chuyên nghiệp, là bởi vì không có lý do thích hợp để tìm.
Túc Nguyên thở dài ở trong lòng.
Quản gia mỉm cười: "Vậy tôi đi liên lạc với Hoắc Thủ Khiêm, tôi nghĩ anh ấy sẽ đồng ý đấy."
Đối mặt với nụ cười đầy ẩn ý của quản gia, Túc Nguyên cảm thấy có chút không thoải mái, giãy dụa cũng vô ích: "Tôi có chút hứng thú với diễn xuất, chỉ muốn học hỏi mà thôi."
Quản gia cảm thấy thiếu gia nhà mình càng ngày càng biết chơi rồi, giọng điệu đầy ẩn ý: "Tôi hiểu, tôi sẽ chuyển lời của ngài đến cậu ấy ngay."
"Là học diễn xuất thôi mà, đúng không?"
*
Quản gia làm việc rất hiệu quả, trực tiếp liên lạc với người đại diện của Hoắc Thủ Khiêm.
Khi nhận được điện thoại của người đại diện, Hoắc Thủ Khiêm đang trao đổi với trợ lý tạm thời của mình, ở trong phòng chỉ có hai người họ, vị trí ngồi của Hoắc Thủ Khiêm rất gần trợ lý.
"Hứa Hi Thanh." Hoắc Thủ Khiêm gọi tên đối phương.
"Với ngoại hình của cậu, đi làm thuê cho người khác thì quá lãng phí rồi." Trong phòng kéo rèm, ánh sáng lờ mờ, là môi trường đô chính Hoắc Thủ Khiêm cố tình tạo ra, trong môi trường như vậy, Hứa Hi Thanh vẫn giống như một vật phát sáng chói mắt, trong mắt Hoắc Thủ Khiêm lóe lên một tia ghen tị, tiếp theo là sự quyết tâm phải có được: "Nghe nói mẹ cậu nằm liệt giường, ba cậu thì cờ bạc nợ một khoản tiền lớn, phải có rất nhiều tiền mới có thể lấp đầy được cái hố đó. Vậy thì, tôi giới thiệu cậu bước vào giới giải trí, truyền thụ kinh nghiệm lại cho cậu, dẫn cậu đi kết giao với mọi người, thế nào, cậu chỉ cần trả một cái giá nho nhỏ, rất hời mà đúng không?"