Chương 9: Ai Nói Tôi Không Biết Vẽ Tranh?

Tại nhà họ Ninh.

Sau khi đảo ngược tình thế, sắc mặt cha Ninh dịu đi một chút, cười nhạo nói: "Coi như có chút mẹo nhỏ."

Tô Điềm Điềm thấy dáng vẻ này của ông, nhíu mày.

Không được, nhất định phải kí©h thí©ɧ ông một chút nữa mới có thể thúc giục ông đuổi Ninh Mông ra khỏi nhà.

Tô Điềm Điềm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn đi.

Sau khi fan hâm mộ nữ đó được nhắc nhở, quả nhiên không có khiến cô ta thất vọng, ngôn luận bắt đầu công kích mẹ của Ninh Mông.

Tình yêu của cha Ninh đối với mẹ Ninh Hoan, quả nhiên đã bị chọc giận.

"Ầm!"

Cha Ninh đá mạnh bàn trà khiến bàn trà ngã lăn trên mặt đất, trong ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn: "Đứa con gái bất hiếu này!"

Tô Điềm Điềm thừa cơ mở miệng: "Chú, vừa nãy là chú muốn hủy bỏ cổ phần của Mông Mông sao? Nếu để Mông Mông chịu chút khổ thì có thể chị ấy sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, học tập truyện tranh cho giỏi thì sao?"

Cha Ninh cảm thấy cô nói có đạo lý.

Trong lúc suy nghĩ, thì âm thanh sắc nhọn của fan hâm mộ nữ từ trong máy đang phát trực tiếp buổi ký tặng truyền ra: "Ninh Mông, hiện tại chân tướng đã được đưa ra ánh sáng. Một người ngay cả bút vẽ cũng không biết cầm thế nào như cô, thì làm sao kinh doanh phòng làm việc truyện tranh? Phần thứ 2 của , cô lại muốn tìm ai vẽ thay đây?"

Một câu nói, càng làm kí©h thí©ɧ cha Ninh, rốt cuộc cũng khiến ông hạ quyết tâm.



Ông cầm điện thoại lên, gọi điện cho trợ lý, nhẫn tâm quyết định: "Tạm giam toàn bộ cổ phần của Mông Mông, đồng thời đóng băng thẻ ngân hàng của nó, nói cho nó biết, học vẽ tranh không xong, thì sau này cũng đừng về nhà! !"

Trong ánh mắt Tô Điềm Điềm, lóe lên sự hưng phấn.

Thành công rồi!!

Nhưng nụ cười trên mặt cô ta, còn chưa kịp hiện lên. Thì đã nghe giọng nói tức giận của Ninh Mông trong buổi phát trực tiếp: "Ai nói tôi không biết vẽ tranh?"

Nụ cười trên mặt củaTô Điềm Điềm cứng đờ.

Cha Ninh cũng dừng lại, lần nữa nhìn về phía đang máy đang trực tiếp.

-

Công việc đời thật của Ninh Mông chính là sáng tác truyện tranh. Làm sao cô có thể không biết vẽ tranh chứ?

Mà khi nãy cô cũng xem qua quyển manga « Nở rộ » này, nét vẽ đơn giản, dựa vào trình độ của cô, hoàn toàn có thể giải quyết.

Cô vừa dứt lời, hiện trường lại hoàn toàn yên lặng.

Fan hâm mộ nữ cười nhạo nói: "Lúc đi học tại học viện, toàn học kỳ cô đều trốn học, tất cả môn chuyên ngành cũng 0 điểm, cô biết vẽ sao? Đây là truyện buồn cười nhất mà năm nay tôi nghe đấy!"

Tất cả fan hâm mộ, đều dùng thái độ hoài nghi nhìn xem cô.

Thậm chí nhân viên công tác cũng tiến tới bên tai của cô: "Bà chủ, đừng có tức giận như thế! Cô..."



Còn chưa dứt lời, Ninh Mông mở miệng cắt ngang anh ta: "Lấy giấy với bút đến!"

Nhân viên công tác: ? ?

Ninh Mông thấy anh ta bất động, tự mình rút giấy bút ra, trực tiếp đặt lên bàn ký tặng, chợt cúi đầu bắt đầu vẽ!!

Nhân viên đang quay trực tiếp, đưa ống kính đến gần cô.

Khi Ninh Mông làm việc, khác với mọi khi, rất chăm chú.

Gương mặt xinh đẹp của cô căng cứng cả lên, chiếc bút trong tay không ngừng vẽ, sau khi cô phác hoạ đơn giản mấy lần, hình tượng nhân vật nữ chính trong « Nở rộ » lập tức hiện trên giấy.

Với dáng vẻ thong dong và tốc độ như vậy, tuyệt đối là tay vẽ cấp bậc đại thần! !

Với lại, nhân vật chính này, còn sinh động hơn so với Đỗ Nhược vẽ thay!!

Toàn bộ đám fan hâm mộ ngây người ra, không thể tin được mà nhìn về phía cô.

Nửa tiếng sau.

Ninh Mông vẽ xong, cô ném đi chiếc bút trong tay, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói ra: "Mẹ của tôi sáng tác ra « Nở rộ », và tôi cũng sẽ cho mọi người một cái kết hoàn mỹ. Phần 2 của « Nở rộ », sẽ do chính tôi chấp bút, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ!"

Giọng nói vừa dứt câu, hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Ninh Mông có thể nhìn thấy, trên mặt tất cả fan hâm mộ hiện ra sự cuồng nhiệt.