Chương 7: Tại Sao Tôi Phải Xin Lỗi?

Ninh Mông không thừa nhận cũng không được.

Chưa nói đến trong tay Đỗ Nhược có đủ chứng cứ, chỉ bộ truyện tranh đầu tiên « Nở rộ » này, đích thật là Đỗ Nhược vẽ ra, đây là sự thật!

Nhưng còn lừa gạt sao?

Ninh Mông nhếch miệng, cô cũng không thể để ảnh hưởng danh tiếng mình, nếu không thì chẳng phải là đi con đường cũ của nguyên thân sao?

Có fan hâm mộ nữ dẫn đầu, lại thêm một số người cố gắng dẫn dắt, trong nháy mắt đám fan hâm mộ liền nổi giận.

"Lừa đảo! Ninh Mông! Cút ra khỏi giới truyện tranh!"

"Bây giờ tôi thấy cô, tôi đã cảm thấy buồn nôn!"

"Sao cô còn có mặt mũi cười! Xin lỗi đi!"

"..."

Hiện trường còn có rất nhiều phóng viên, đang phát trực tiếp tin tức này.

-

Biệt thư Nịnh gia, tựa núi cạnh sông, cảnh vật hấp dẫn.



Nhưng bây giờ lại như có mây đen giăng kín.

Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên anh tuấn, đang nổi trận lôi đình: "Khốn khϊếp! Đứa nghiệt nữ này! Nó lại làm ra loại chuyện này!!"

Tô Điềm Điềm mặc chiếc đầm trắng đứng ở bên cạnh, ưu nhã ngoan thuận an ủi: "Chú à, chú đừng tức giận để ảnh hưởng sức khỏe, Mông Mông làm như vậy khẳng định là có nỗi khổ tâm gì đó..."

Cha Ninh trực tiếp quăng ly nước xuống đất: "Nỗi khổ tâm? Chú phí hết bao nhiêu sức lực, tìm bao nhiêu người, mới đưa nó đến học viện mỹ thuật, muốn nó hoàn thành nguyện vọng của mẹ nó là học vẽ truyện tranh xong. Nào ngờ nó lại bằng mặt không bằng lòng?!"

Tô Điềm Điềm nghe nói như thế, cụp mắt xuống, che đi cảm xúc oán hận bên trong.

Cha Ninh yêu người vợ đã mất, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với Ninh Mông cũng vô cùng bao dung, cho dù tính tình cô không tốt, làm loạn ở bên ngoài. Nhưng Ninh Mông vẫn là người mà ông ấy yêu chiều nhất.

Nhưng bây giờ, hành động của Ninh Mông, đã chạm đến giới hạn cuối cùng của ông ấy!!

Nghĩ tới đây, Tô Điềm Điềm ngẩng đầu lên, mở miệng: "Chú à, vẽ tranh là một việc rất vất vả, từ nhỏ Mông Mông đã ăn sung mặc sướиɠ, nên không chịu nổi sự khổ cực cũng là đương nhiên. Chú nghĩ thoáng một chút, mặc dù chị ấy không có kế thừa được thiên phú vẽ tranh của mẹ ruột chị ấy. Nhưng chí ít, chị ấy vẫn kế thừa được cổ phần của mẹ chị ấy, chỉ cần tiền hoa hồng, thì quãng đời còn lại của chị ấy nằm đếm tiền cũng đủ để chị ấy sống..."

"Kế thừa" "cổ phần" hai từ kí©h thí©ɧ cha Ninh, bỗng nhiên ông ngẩng đầu lên: "Đã kế thừa không được nguyện vọng mẹ nó, cổ phần đó..."

Lời nói nói đến đây, im bặt hẳn.

Tô Điềm Điềm cũng lo lắng!

Mau nói đi, hủy bỏ cổ phần của cô ta, đóng băng thẻ ngân hàng của cô, đuổi cô ta ra khỏi nhà!!

Nhưng mặt mũi cha Ninh lại đầy vẻ rối rắm. Rõ ràng là ông ấy cũng không nỡ.



Tô Điềm Điềm đang muốn nói thêm gì nữa, máy tính bảng đặt trên bàn trà, đang trực tiếp phát buổi ký tặng, đột nhiên truyền đến âm thanh của Ninh Mông: "Kêu tôi xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi chưa từng lừa qua mọi người."

Cô vừa dứt lời, Tô Điềm Điềm và cha Ninh, đồng loạt nhìn qua.

-

Một câu của Ninh Mông , khiến tất các fan hâm mộ hết sức kinh ngạc.

Trong nháy mắt fan hâm mộ nữ kia kích động lên: "Cô có ý gì? Đây là không chịu được hậu quả hay không chịu thừa nhận là Đỗ Nhược vẽ sao?"

Nhìn xem sự náo động của fan hâm mộ , Ninh Mông giơ tay lên một cái.

Cô đứng lên, chậm rãi mở miệng: "Tôi chưa bao giờ nói qua, truyện « Nở rộ » phần một này, là do tôi vẽ."

Fan hâm mộ nữ cười giễu cợt: "Làm sao không phải cô? Bút danh của « Nở rộ » là cô! Vừa nãy người kí tên cho mọi người cũng là cô, đã vậy còn chưa chịu thừa nhận sao?!"

Cô ta giơ quyển truyện tranh đã được Ninh Mông ký xong trong tay lên.

Ninh Mông cười tủm tỉm nói ra: "Tên tôi ký ở đấy là Nịnh Mông chứ không phải Ninh Mông, mọi người nhìn cho rõ ràng nhé."

Mọi người: ??

Cái này có gì khác nhau? Chẳng phải Nịnh Mông là bút danh của Ninh Mông sao?