Ninh Mông vội vàng che mắt lại, rồi lén nhìn qua kẽ ngón tay. Lúc Hoắc Bắc Thần mặc quần áo, trông anh rất gầy, bây giờ nhìn lại …..có thịt!
Cơ ngực và cơ bụng 8 múi chắc khỏe đó, mỗi inch cơ bắp đều được tập luyện vừa phải, nhiều hơn một chút thì quá to, ít hơn một chút thì lại quá gầy.
Ánh mắt của Ninh Mông tiếp tục di chuyển xuống dưới, nhưng anh đã quấn nó bằng khăn tắm, khiến cô cảm thấy thất vọng. Khi cô đang than vãn thì anh đã đi đến cạnh cô thì thầm: “Nhìn cái gì?”
Ninh Mông nuốt nước bọt: “Nhìn một chút đồ trên người anh.”
Hoắc Bắc Thần: ?
“ Một chút đẹp trai.”
Hoắc Bắc Thần: “………..”
Anh cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống người Ninh Mông.
Làn da của cô rất trắng nên có thể nhìn rất rõ tai cô đang đỏ lên. Khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, đôi môi không tô mà đỏ, đôi mắt mênh mông dưới đôi lông mày lá liễu hiện lên sự phong tình lạ thường, sáng đến kinh ngạc.
Hoắc Bắc Thần cảm thấy chỗ cô đang nhìn có chút nóng râm ran, anh tức giận nói: “Đi ra”
“Vâng”
Ninh Mông lùi về phía sau một bước, đóng cửa lại.
Khi anh định cởi khăn tắm, đi tắm rồi thay quần áo thì cánh của lại bị mở ra, đầu cô ngó vào trong, giọng điệu thương lượng: “Ông xã, anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Em nấu cho anh một bát mì trứng cà chua, rồi anh thay thuốc nhé?”
Hoắc Bắc Thần nhìn cô, hất cằm và không nói gì.
Ninh Mông chớp chớp mắt nói: “Nấu một tuần?”
Anh nói trong sự thấp thỏm không yên của cô: “Một tháng”
Ninh Mông: “……”
Một tháng thì quá lâu, nhưng sau khi nhìn thấy cái gạc trắng trên cánh tay anh……
“Thỏa thuận thành công.”
10 phút sau.
Mì đã làm xong, Hoắc Bắc Thần cũng tắm xong và đi xuống lầu.
Anh quấn một chiếc khăn tắm, những giọt nước nhỏ từ trên tóc xuống. Cánh tay của anh bị thương nên anh cố gắng tránh nước rơi vào, nhưng miếng gạc vẫn bị làm ướt.
Hoắc Bắc Thần không quan tâm, anh ngồi vào bàn ăn, ăn mì bằng tay trái một cách thuần thục.
Ninh Mông nhân cơ hội ngồi bên phải anh, cầm hộp thuốc và nói: "Anh cứ ăn mì của anh đi, em sẽ thay thuốc cho anh."
Hoắc Bắc Thần không chống cự. Tay của Ninh Mông gần động vào cánh tay anh thì đột nhiên dừng lại.
Cô hỏi: “Ông xã, anh cũng là con trai, em có thể động vào anh không?”
Hoắc Bắc Thần: “….”
“Haha, em đùa đó.” Dưới cái nhìn của anh, Ninh Mông liền sửa lại lời nói,”Nhưng trò đùa này không vui một chút nào.”
Cô tháo băng gạc ra, những vết phồng rộp bên trong đã bị vỡ ra, cả cánh tay vô cùng thê thảm.
Đầu tiên Ninh Mông dùng nước muối sinh lý giúp anh làm sạch vết thương, sau đó cẩn thận bôi một lớp thuốc mỏng rồi băng miệng viết thương bằng một chiếc băng gạc sạch và thắt băng gạc hình con bướm theo bản năng.
Hoắc Bắc Thần nhìn cô hoàn thành việc băng bó một cách khéo léo, ánh mắt dừng lại trên nút thắt hình con bướm, động tác ăn cơm liền dừng lại, hơi thở thô bạo trên cơ thể bỗng nhiên không còn sót lại chút nào, chỉ còn lại một chút cô đơn.
Ninh Mông thấy tim mình bồn chồn: “Không đẹp sao? Vậy em buộc lại.”
Cô đưa tay ra chuẩn bị động đến anh thì anh dồn sức đứng dậy.
Đôi mắt sâu thẳm của anh như bầu trời mênh mông đầy sao, không thấy bờ bến.
Một lúc sau anh quay người mang theo nút thắt hình con bướm trên băng gạc rồi đi lên lầu một mình.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy bóng lưng anh, Ninh Mông cảm thấy hơi buồn trong lòng.
---
7 ngày sau, cánh tay của Hoắc Bắc Thần gần như lành rồi nên đã có thể tháo băng gạc ra.
Ngày hôm nay, một sự kiện lớn đã xảy ra trong ngành công nghiệp giải trí. Bài hát mới của Tô Điềm Điềm đã được phát hành, chỉ một giờ đã lên top 1.