Chương 34: Nam Thần, Hôm Nay Anh Hơi Lạ Đấy

Có một sự im lặng kỳ lạ trong phòng.

Lúc này Tề Sam và những người khác bắt đầu thấy kính phục Lệ Diệc Trầm

Ninh Mông lập tức cau mày.

Cô thậm chí đã từng rất ghét người đàn ông này.

Hoắc Bắc Thần - Người luôn im lặng ngồi yên một chỗ cuối cùng cũng đứng dậy, đôi mắt đẹp ngước lên, nhìn vào cánh tay của Lệ Diệc Trầm.

Đôi mắt hung ác nham hiểm lấp lánh khiến người ta không thể nhìn thấu được.

Một lúc sau, anh nói một cách thờ ơ: "Được rồi."

Lệ Diệc Trầm thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đau đến nỗi không còn sức lực, nhưng vẫn khăng khăng muốn đi ra ngoài.

“Anh Trầm!”

Tô Điềm Điềm kêu lên rồi chạy theo anh ta. Cô ta định đỡ lấy cánh tay của anh ta nhưng lại bị anh ta đẩy ra.

Đợi hai người rời khỏi văn phòng, Tề Sam nói: “Ông chủ, đây đúng là một người đàn ông tàn nhẫn."

Ninh Mông: “Không, đây không phải người tàn nhẫn.”

Tề Sam: ????

Ninh Mông: “Còn tàn nhẫn hơn cả người tàn nhẫn.”

Tề Sam: …… hình như rất có lý.



Ninh Mông vừa dứt câu liền cảm thấy một ánh mắt nặng nề.

Cô từ từ quay đầu lại, phát hiện Hoắc Bắc Thần đang nhìn cô bằng ánh mắt khó lường, cô vội vàng mỉm cười: “ Tuy nhiên có lợi hại như thế nào cũng không bằng chồng của em được. Mắt của chồng em to hơn mắt của anh ta, mũi cũng thẳng hơn của anh ta, môi cũng mềm hơn …..từ sau khi gặp được anh thì nhìn thấy người khác dường như sỉ nhục đôi mắt của em!”

“…….”

Ninh Mông đang muốn nói tiếp thì Hoắc Bắc Thần đi ra sau bàn làm việc rồi lạnh nhạt nói: “Ra ngoài.”

“Vâng! Ông xã đang bận, em sẽ đi ra nhẹ nhàng.”

Ninh Mông chuồn khỏi văn phòng, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu mỉm cười tao nhã với Tô Diệp.

Hình như Tô Diệp đã đứng đợi cô rất lâu, anh ta nói: “ Cô vừa nói, nếu như lão đại có chuyện gì, cô sẽ không từ việc gì cả.”

Ninh Mông:??? Lời nói nói ra như bát nước hắt đi, anh chàng này nhớ rõ ràng như vậy làm gì?

Cô gật đầu: “Đúng vậy!”

Tô Diệp đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ và nói: “ Vậy chắc chắn việc thay thuốc cho lão đại tối nay cô sẽ vui vẻ nhận lời chứ?”

Ninh Mông: “……”

Cô bước đi, nhìn khuôn mặt cứng đơ, cười còn khó coi hơn khóc của cô thì Tô Diệp chỉ biết thờ dài.

Không còn cách nào khác, lão đại không bao giờ nghe lời dặn của bác sĩ, lại còn không dám đánh, không dám mắng, làm cho mỗi lần khám bệnh hay trị thương cho anh đều khiến anh ta rất đau đầu.

Hôm nay cuối cùng cũng đẩy được vấn đề khó khăn này cho người khác rồi.



Ninh Mông không đến phòng thu âm nữa mà đi thẳng về nhà. Cho Tiểu Điềm Điềm ăn trước rồi cùng nó chơi ở sau vườn gϊếŧ thời gian. Chẳng mấy chốc, trời đã tối.

Tiếng mở cửa vọng vào, Ninh Mông vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, cầm thuốc mỡ chạy đến cửa.

Người đàn ông vừa bước vào cửa, Ninh Mông liền hỏi: “Ông xã, anh có muốn thay thuốc không?”

Hoắc Bắc Thần:”…..”

Anh lườm cô một cái rồi bước vào phòng.

Ninh Mông đi theo sau anh, nhìn anh mặc một chiếc áo phông rộng nhưng lại đi giày da và mặc quần tây, không chịu được liền nói: “ Nam thần, hôm nay anh hơi lạ…..”

Hoắc Bắc Thần quay đầu lại, Ninh Mông lập tức cười: “ Đẹp trai vô cùng!”

“…..”

---------------Ninh Mông giơ thuốc bôi bỏng lên hỏi: “Anh có muốn thay thuốc không? Bây giờ thay đi!”

“Không thay.”

Hoắc Bắc Thần nói xong thì đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Ninh Mông: ????

Cuối cùng cô cũng hiểu ánh mắt thương hại của Tô Diệp khi nhìn cô, hóa ra thay thuốc cho nam thần lại khó như vậy!

Ninh Mông biết đi lên từ khó khăn, cô lên lầu, gõ cửa đơn giản hai lần rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào: “Nam thần, anh cần phải thay .…..”

Lời chưa nói xong lập tức dừng lại, bởi vì Hoắc Bắc Thần đang cởϊ qυầи áo thay đồ ngủ.