Chương 31: Anh Hoắc Trung Khuyển Online ~

Hoắc Bắc Thần xuống dưới, toàn bộ đại sảnh không ai dám nói chuyện, trong lúc nhất thời thì tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Không khí cũng như đông lại, không còn lưu thông.

Ninh Mông nuốt một ngụm nước miếng.

Lúc này, không thể sợ được!

Cô căng cả da đầu, khẩn trương đến nói năng lộn xộn: “Này, nam thần, sao anh lại xuống dưới? Là nhớ em đến một giây đồng hồ cũng chờ không kịp sao?”

“……”

Trên gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Bắc Thần, ánh mắt hung ác nham hiểm liếc nhìn cô một cái, làm cho cô cảm thấy lạnh run cả người.

Ninh Mông rùng mình một cái, cô lập tức mở ra hình thức vuốt mông ngựa: “Bộ quần áo này mặc ở trên người anh, quá đẹp! Phụ trợ thêm dáng người khí vũ hiên ngang, vạn người kính ngưỡng của anh, không người có thể so, còn có đôi mắt thâm thúy này, vừa nhìn liền biết rất có tư tưởng……”

Vẻ mặt Hoắc Bắc Thần càng thêm tối tăm lạnh lùng. Chịu lấy áp lực, Ninh Mông chậm rãi ngậm miệng lại. Lúc này, Tề Sam đi lên, chột dạ nói: “Lão đại, giữa trưa có bữa tiệc cùng giám đốc Trương, anh nên xuất phát rồi.”

Ninh Mông:……

Trách không được lúc nãy Tề Sam đồng ý mang cô lên lầu, thì ra là bởi vì Hoắc Bắc Thần có việc! Cô cái khó ló cái khôn: “Thì ra anh có việc à? Em cũng không nhớ kỹ nên mới tạo thành chuyện hiểu lầm này …… Anh có việc thì cứ đi đi, chuyện lớn quan trọng! Em sẽ không để ý đâu!”



Mọi người:……

Sau khi Ninh Mông nói xong, thì căng thẳng nhìn về phía Hoắc Bắc Thần. Hy vọng người đàn ông này lười giải thích, để cô có thể qua cái cửa ải này. Thời gian từng chút trôi qua, lúc cô đang thấp thỏm bất an, Hoắc Bắc Thần rốt cuộc bước chân đi ra ngoài. Ninh Mông lập tức thở phào.

Tô Điềm Điềm đứng bên cạnh quan sát cảm thấy không ổn, ánh mắt của Giám đốc Hoắc quá lạnh, không có một chút cảm tình. Từ đầu đến cuối, tất cả đều là Ninh Mông tự quyết định! Cho nên, quan hệ của cô ta cùng Giám đốc Hoắc, đến tột cùng là như thế nào?

Tô Điềm Điềm rũ mi mắt xuống, nhìn về phía hộp cơm trong tay Ninh Mông, trong ánh mắt hiện lên một chút tàn khốc.

-

Thấy Hoắc Bắc Thần đi qua trước mặt mình, Ninh Mông nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy việc này đã qua. Cô nâng cơm hộp cầm trên tay lên, chân chó nói: “Uổng rồi~”

Đúng lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra! Cơm hộp trong tay cô đột nhiên bị đẩy mạnh ra, đổ ập vào mặt cô! Cô mở to hai mắt nhìn. Hai suất mì này, một suất là mì trộn cà chua trứng gà, nhưng một suất khác, là mì nước còn nóng bốc hơi! Nếu hộp cơm này đổ vào mặt cô chắc chắn sẽ bị bỏng! Ninh Mông đang định lách mình né tránh, cánh tay lại bị người dùng sức kéo lại, rồi trước mắt tối sầm, một thân hình sắt thép rắn chắc, che ở trước mặt cô!

“Xoạt!”

Mì sợi và nước vãi đầy ra đất. Ninh Mông ngẩng đầu không thể tin được, nhìn thấy Hoắc Bắc Thần vươn cánh tay ra, che ở trước mặt cô. Sợi mì vốn nên hắt lên trên mặt cô, giờ phút này lại treo ở trên cánh tay Hoắc Bắc Thần, tẩm ướt quần áo anh. Nhưng anh lại như hoàn toàn không cảm giác được đau xót, anh nhìn về phía cô, anh vội hô lên bằng giọng nói khẩn trương lại trầm thấp: “Có sao hay không?”

Tròng mắt Ninh Mông hơi hơi co rụt lại, đáy lòng bỗng nhiên hiện lên một chút khác thường. Cô xuyên sách mấy ngày qua đây là lần đầu tiên thấy Hoắc Bắc Thần nôn nóng như thế. Trên mặt người đàn ông là sự lo lắng không chút nào che dấu, ngón tay thô ráp lại khô ráo, sờ lên trên mặt cô, cùng với ánh mắt thâm trầm nóng bỏng, đảo qua trên mặt cô vừa nghiêm túc vừa cẩn thận.

Sau khi xác nhận không có bất luận vấn đề gì, lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra. Ngay sau đó, hơi thở thô bạo ở trên người anh chồng chất lên, anh quay đầu nhìn về phía Tô Điềm Điềm, phóng sát khí khát máu. Anh chậm rãi nói: “Cô muốn chết!”