Chương 26: Cô Cũng Sẽ Ngạo Kiều

Từ góc độ này nhìn qua, người đàn ông có một đôi chân thon dài thẳng tắp, lúc này anh đã cởi tây trang, sơ mi trắng phản chiếu khiến cả người anh thiếu đi vài phần hung ác nham hiểm, có nhiều thêm vài phần hơi thở sạch sẽ.

Toàn bộ cảnh tượng giống như là một bức tranh mỹ nam an tĩnh, làm người ta vô thức nhìn chằm chằm thật lâu.

Mãi đến khi cửa phòng bị đẩy ra phát ra tiếng động, Ninh Mông mới bừng tỉnh trở lại.

Cô vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên nghiêm túc đi đến, ông ta cung kính nói: “Ông chủ, tôi đưa cơm tới.”

Ông ta đi đến trước mặt Ninh Mông, sau khi nhìn thấy cô thì hơi kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng thu liễm cảm xúc của mình lại, ông ta buông hộp giữ ấm trong tay xuống, sau đó lấy từng khay đồ ăn ra.

Nhìn mấy món sườn heo chua ngọt, cá hấp, thịt bò xào, gà cay, rau xanh đậu hủ, còn có một chén cơm trắng tản ra mùi thơm, hơn nữa lại có thêm một chén canh vịt hầm thơm ngào ngạt……

Ninh Mông cúi đầu nhìn thoáng qua đĩa mì sợi của mình mà nuốt một ngụm nước miếng.

Người với người, đúng là không thể so sánh mà!

Cô thở dài, sau đó dùng đũa gắp mì sợi, định ăn hết đồ ăn khi còn thơm thì bỗng nhiên có cảm giác bầu không khí dường như bị đè nén đến nặng nề.

Sau đó lại thấy Hoắc Bắc Thần không biết khi nào đã đi từ trên lầu xuống, đang đứng ở bên cạnh cô, anh chỉ vào những món ăn có đủ sắc hương vị kia, dò hỏi: “Muốn ăn?”

Ninh Mông theo bản năng gật gật đầu.

Hoắc Bắc Thần lại mở miệng: “Cho cô ăn.”

Ninh Mông:??



Anh lại chỉ vào đĩa mì sợi của cô: “Lấy cái này đổi.”

Ninh Mông kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh.

Cái tên này, đầu óc thật sự không có bệnh đó chứ? Lấy nhiều đồ ăn ngon như vậy để đổi đĩa mì sợi của cô?

Ninh Mông đang muốn nói được thì bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi anh mới cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ kia của mình……

Cô ho khan một cái rồi kiêu ngạo nói: “Haiz, đột nhiên cũng không muốn ăn lắm.”

Hoắc Bắc Thần: “……”

Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Ninh Mông căng da đầu, sau đó lại gắp mì lên lần nữa, làm bộ muốn bỏ vào trong miệng……

Cuối cùng, anh lên tiếng: “Phòng thu âm, tôi sẽ chào hỏi.”

Gần như lúc anh mới vừa nói ra lời này, Ninh Mông đã lập tức hưng phấn ngẩng đầu lên, trực tiếp đưa đĩa mì trong tay cho anh, sau đó cầm canh vịt hầm uống một ngụm.

Hương vị tươi ngon trực tiếp đánh sâu vào đầu lưỡi của cô.

Ngon quá đi!

Đây chắc chắn là do đầu bếp có trình độ cao cấp của nước Yến nấu.



Ninh Mông uống canh xong, lại gắp xương sườn lên: “Ông xã, mì có đủ ăn không? Nếu không đủ em có thể nấu thêm cho anh một đĩa.”

“……”

Ninh Mông vừa ăn vừa nhìn về phía Hoắc Bắc Thần, lại thấy anh bưng đĩa mì lên, ngồi ở vị trí cách cô xa nhất, sau đó liền nhìn chằm chằm vào đĩa mì, giống như không nỡ ăn vậy.

Ninh Mông:??

Không biết nhìn bao lâu, đĩa mì đã không còn tỏa hơi nóng nữa, lúc này Hoắc Bắc Thần mới bắt đầu ăn.

Hương vị quen thuộc tiến vào trong miệng, khiến bàn tay đang cầm đũa của anh hơi siết chặt. Anh khẽ rũ hai mắt xuống, che khuất cảm xúc phức tạp bên trong đó.

Quản gia chỉ đưa tới phần ăn dành cho một người.

Chỉ chốc lát sau đã gió cuốn mây tàn, chỉ còn lại cái bàn rỗng.

Ninh Mông sờ sờ cái bụng nhỏ đang phình lên của mình, sau đó lại nhìn về phía vị trí Hoắc Bắc Thần vừa ngồi.

Anh đã không còn ngồi ở đó nữa nhưng cái đĩa trên bàn lại sạch sẽ, mọi thứ đều bị ăn sạch.

Mì cô nấu ngon như vậy sao?

Khi Ninh Mông rửa chén thì phát hiện trong nồi mì xào còn thừa một ít cà chua với trứng gà, vì thế cô nếm một ngụm, sau đó lại lập tức phun ra phì phì, không có gì bất ngờ xảy ra, cô lại bỏ hơi nhiều muối……

______________