Chương 17: Có Thể Ở Nhờ Mấy Ngày Không?

Ngay sau đó cô đã nhận được lượt thích và trả lời từ vòng bạn bè.

Bạn 1: Ninh Mông bị bắt cóc rồi sao?

Bạn 2: Nghiêm túc sao? Thật sự từ bỏ tiếng hát hàng đêm sao?

Bạn 3: Có phải có người trộm số điện thoại không?

Tề Sam cũng chỉ trả lời hai chữ: Muộn rồi.

Ninh Mông: ...

Tề Sam thấy rồi, vậy chắc Hoắc Bắc Thần cũng đã thấy phải không?

Ninh Mông tìm thấy số điện thoại của Hoắc Bắc Thần từ danh bạ rồi lấy can đảm gọi đi. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau. Sorry...”

Ninh Mông: ??

Đợi một lúc sau, cô gọi lại, vẫn không liên lạc được.

Hoắc Bắc Thần kéo số cô vào danh sách đen sao?

Khóe miệng Ninh Mông mấp máy, cô tìm số của Tề Sam rồi gọi đi.

Điện thoại vang lên hai tiếng, trực tiếp bị cắt đứt.

Ninh Mông: ...

Gọi lại hai lần, đối phương trực tiếp tắt máy.



Ninh Mông nhíu mày, không nhận điện thoại thì làm sao có thể nói chuyện sống chung đây?

Hơn nữa, cô phải mượn cớ gì bây giờ?

Ninh Mông đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên cô dừng bước lại dường như đã nghĩ ra một cách tuyệt hay.

--

Ngày hôm sau, chạng vạng tối.

Phòng khách của nhà Ninh Mông rất lộn xộn, toàn bộ đồ đạc và thảm trải sàn bị thấm nước, ướt dầm dề.

Nhân viên bất động sản vô cùng đau đầu: “Lúc sửa sang lại đúng là chỉ chống thấm nhà tắm, nhưng tại sao nước trong nhà cô lại chảy ra phòng khách? Hơn nữa còn nghiêm trọng như vậy? Nhất định phải sửa sang lại”

Ninh Mông ngồi trên bàn, chỉ có chỗ này là còn khá khô ráo: “Đừng nói với tôi. Anh đi nói với chủ hộ đi”

Nhân viên bất động sản: ...

Nhân viên lặng lẽ nói: “Tôi đã gọi cho chủ hộ, bọn họ nói sẽ đến ngay.”

Ninh Mông gật đầu, cô đắc ý mà lắc lắc cẳng chân thon dài.

Không phải không nhận điện thoại của cô sao?

Để nhân viên bất động sản gọi đến, xem bọn họ có đến không.

Chuyện căn phòng bị ngập là chuyện lớn, nếu phải tu sửa lại thì nhất định phải do chủ hộ ký tên.



Nhân viên thấy dáng vẻ hài lòng thỏa dạ mà không hề lo lắng của cô thì tò mò hỏi: “Xin hỏi, cô có quan hệ gì với chủ hộ vậy?”

Ninh Mông đang muốn trả lời thì thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở ngoài cửa.

Cô vội vàng nói: “Chủ hộ là chồng của tôi! Nhưng chồng tôi là một người thích giúp đỡ người khác làm niềm vui và là người có trái tim nhân hậu! Sự sùng kính của tôi đối với anh ấy giống như nước biển cuồn cuộn vô tận, giống như lũ sông Hoàng Hà, ngoài tầm kiểm soát. Anh ấy chính là rồng giữa loài người, phượng hoàng giữa súc vật!”

Hoắc Bắc Thần vừa muốn bước vào cửa: “...”

Cô gái tiếp tục nói: “Hơn nữa, chồng tôi đối xử vô cùng tốt với tôi. Nhất định anh ấy sẽ không bỏ mặc khi tôi không có nhà để về!”

“...”

Ninh Mông vừa nói xong thì Hoắc Bắc Thần đẩy cửa vào nhà.

Một cảm giác khí thế mạnh mẽ chỉ thuộc về anh lan tỏa khắp căn phòng.

Ninh Mông nhịn xuống sợ hãi, cô nhảy xuống khỏi cái bàn, giẫm lên những vệt nước trên mặt đất chạy đến trước mặt anh, vuốt mặt nói: “Nam thần, trong nhà đột nhiên bị ngập nước nên cần tu sửa lại, em có thể đến nhà anh ở tạm vài hôm không?”

Nghe thấy lời này thì ánh mắt Hoắc Bắc Thần tối sầm lại, anh nhìn cô chằm chằm rồi nghẹn ngào nói: “Cô nói cái gì?”

Ninh Mông bị dọa đến mức không dám thở.

Anh bị làm sao vậy?

Ánh mắt đáng sợ quá, hức...không phải là phát hiện ra cái gì rồi chứ?

Đang nghĩ thì Tề Sam đột nhiên đi loanh quanh khắp phòng, chẳng mấy chốc thì anh ta nhặt được một cái vòi nước phía dưới sô pha, anh ta tức giận nói: “Lão đại, mau nhìn này! Trong nhà bị ngập cái gì chứ? Rõ ràng là người phụ nữ này cố ý đặt vòi nước trong phòng tắm ra ngoài mà!”

Ninh Mông: ...!!