Cả một đường đi, trên xe không phát ra một tiếng động nào.
Cuối cùng cũng đã đến nơi, Chu Lộc vừa ra khỏi xe liền thở phào một hơi, lần đầu tiên cậu cảm thấy sự im lặng áp lực đến vậy.
Mặc dù đó giờ cậu rất ít nói nhưng cũng không đại diện cậu là một người hướng nội đâu, cậu không nói tại vì cậu không thích thôi, chứ thật ra cậu cũng là một người rất hướng ngoại, thích nói nhiều đóoo.
Chu Lộc ngước lên, trước mắt cậu là một tòa cung điện, trước cửa để hai chữ lớn, được viết theo kiểu thư pháp: 《CỔ TRẠCH》
Nhân viên trông thấy Chu Lộc đến liền cung kính mở cửa cho câu, sau đó cúi chào hỏi:
"Ngài cần gì ạ?"
Chu Lộc đáp: " Bán đồ cổ "
Nhân viên đáp một tiếng "vâng" sau đó nhấc điện thoại gọi người khác đến để tiếp.
Rồi Chu Lộc được dẫn đến một căn phòng sau sảnh, nhìn qua kiến trúc thì có vẻ giống trong phim cổ đại thời xưa.
Đẩy cửa ra, cậu và Lôi Bảo đi vào ,nhân viên tự giác lui đi, ở giữa phòng có là một nam nhân rất đẹp trai đang ngồi, nhưng mà áo vest quần tây hắn mặt lại rất không phù hợp với một căn phòng mang hơi hướng cổ đại, Chu Lộc nghĩ hắn mà mặc một bộ áo nhiều lớp thời xưa sẽ đẹp hơn.
Nam nhân thấy Chu Lộc vào liền nở một nụ cừ thương mại, sau đó lên tiếng:
"Ngài cần bán những món đồ nào thế?"
Chu Lộc liền kêu Lôi Bảo đem những món đồ cậu định bán đặt lên bàn, sau khi Lôi Bảo đã đặt xong hết lên bàn.
Người nam nhân lấy ra một cái kính chuyên dùng để giám định đồ cổ đeo lên, sau khi đeo kính khí chất xung quanh hắn liền thay đổi, nhìn giống như một người giám định chuyên nghiệp vậy, mặc dù hắn là một người giám định chuyên nghiệp thật.
Sở dĩ Chu Lộc hoài nghi năng lực giám định của hắn là do nam nhân này nhìn rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng 24,25t thôi.
Chu Lộc cứ tưởng những người giám định đồ cổ thì phải là một người lớn tuổi chứ, vậy mới nhiều kinh nghiệm đúng không?
Mãi suy nghĩ nên cậu không biết mình đang nhìn nam nhân kia chằm chằm, Lôi Bảo ở một bên đang tỏa ra khí lạnh ❄ căn phòng như chìm vào hầm băng.
Nam nhân hình như cảm nhận được tầm mắt của Chu Lộc liền ngước lên nhìn.
Chu Lộc mải suy nghĩ thì bỗng cảm thấy cả người hơi lạnh, tỉnh táo lại, thì chợt thấy có hai tầm mắt đang nhìn mình, liền cười ngượng ngùng, có hơi chột dạ nói:
"Xin lỗi nha mãi suy nghĩ nên ngây người"
Ủa mà tại sao cậu lại phải xin lỗi nhỉ??
Lôi Bảo nghe xong cũng dời mắt đi, không khí trong phòng trở lại bình thường, nam nhân cũng tiếp tục giám định, không ai đáp lại Chu Lộc, cậu sờ sờ mũi, cảm thấy hơi quê.
Khoảng 45p sau nam nhân đã giám định xong 8 món đồ trên bàn, nam nhân cất kính rồi nói:
"8 món đồ này đều là đồ hiếm, định giá trước mắt là mỗi món khoảng từ 2 đến 3 tỷ"
Chu Lộc dứt khoát nói: "Anh cứ tính tổng hết đi sau đó chuyển khoản qua tôi"
Nam nhân đáp: "Được" sau đó không biết hắn lấy ra 2 bản hợp đồng, ký tên rồi đưa cho Chu Lộc.
Chu Lộc ký xong 2 tờ rồi đưa lại cho nam nhân 1 tờ.
Nam nhân nhìn hợp đồng cười nói: "Hợp tác vui vẻ"
Chu Lộc cũng đáp hợp tác vui vẻ, khi tiễn hai người ra tới cửa nam nhân chợt nói:
"Tôi là Triệu Hiên, tôi có thể xin thông tin liên lạc của cậu để lần sau hợp tác nữa được không?"
Chu Lộc nghe cái tên này thì thấy quen quen, nhưng bây giờ cậu đang vui vì sẽ tiền nên cũng không suy nghĩ nhiều, liền trao đổi thông tin với hắn:
"Tôi là Chu Lộc, anh mau mau chuyển tiền cho tui đi nha"
Triệu Hiên cười nói: "Haha được, tiền sẽ được chuyển cho cậu trong vòng 2 tiếng"
Chu Lộc bước lên xe, cảm thays hình như Lôi Bảo không biết sao cứ từ nãy đến giờ cứ là lạ.
Hắn cứ từ tỏa ra áp suất thấp hoài, làm cậu muốn nghẹt thở luôn rồi, nghĩ nghĩ Chu Lộc liền mở miệng nói:
"Giờ ghé sang siêu thị mua đồ ăn đi, tui muốn ăn đồ anh nấu rồi" thật ra là do túi tiền của cậu không đủ để đi nhà hàng, nên mới nói vậy thôi.
Nhưng mà đồ ăn Lôi Bảo làm cũng ngon lắm, hơn hẳn nhà hàng hôm qua 1☆ luôn.
Sau khi nói xong câu đó, Chu Lộc liền thấy không khí trong xe nhu hòa đi, trong đầu cậu lúc này chỉ có một ý nghĩ "tên này thật dễ dỗ".
Đi được nửa đường Chu Lộc đột nhiên kích động, đm, cậu nhớ ra rồi tên Triệu Hiên chẳng phải là một trong những tên công của Mạc Vũ sao.
Đột nhiên Chu Lộc muốn cảm tạ vận may cứt chó của mình ghê, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nhưng cậu lại thấy hơi lạ nếu như nhớ không lầm thì Triệu Hiên là tổng tài của Triệu thị mà, tại sao làm nhân viên giám định của Cổ Trạch được?
Nghĩ đến đây Chu Lộc liền thả lỏng, chắc chỉ là trùng tên thôi, đúng, người với người trùng tên thôi, sau đó Chu Lộc liền vui vẻ trở lại.
Lôi Bảo đang lái xe bỗng dưng nhìn thấy người bên cạnh mình nhảy dựng lên, sau đó mặt mày ảo não, suy tư, sau đó tức giận, rồi tự nhiên cười ngu ngơ, trong đầu hắn hiện lên chỉ có hai chữ thôi đó là "Thằng Khùng"
[Ad: tui định dùng từ "Ngốc Manh" nhưng bỗng dưng thấy người biến hóa nhiều biểu cảm vậy trong một lúc thì giống khùng hơn nên để vậy luôn =))) ]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại Triệu thị
Triệu tổng đang ngồi nói chuyện điện thoại với ông mình:
"Ông ngoại, ông nên cám ơn con đó nha, hôm nay con vừa trông tiệm giúp cho ông, lại vừa thu được cho ông 8 món bảo bối đó"
"Rồi rồi cám ơn, đợi ông đi về ông thưởng cho, thôi ông đi chơi tiếp đây" nói xong liền cúp máy
Triệu Hiên cất điện điện thoại, sau đó chuyển tiền qua một số tài khoản, chuyển xong hắn liền mỉm cười nhìn điện thoại:
"Chu Lộc à, thật là một cái tên đẹp, mỹ nhân, ta thật trông đợi vào lần gặp kế tiếp của chúng ta "
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chu Lộc đang ngồi ăn trưa cùng Lôi Vũ, Lôi Bảo liền nhận được thông báo chuyển khoản, cậu liền lấy điện thoại ra check, phát hiện tài khoản trống không đã được lấp đầy bằng 18 tỷ liền vui vẻ cười lớn:
"Hahaha ta đã trở lại làm đại thiếu gia rồi đây"
Lôi Vũ cũng kích động hùa theo: "Thiếu gia vạn tuế, thiếu gia vạn tuế"
Lôi Bảo ngồi một bên vẫn bình tĩnh ăn, nhìn hai tên ngốc nhảy nhót trước mặt, một bộ dạng trời có sập cũng chả liên quan, nhưng nếu lấy kính hiển vi quan sát kỹ khuôn mặt hắn sẽ phát hiện khóe môi hắn đã nâng lên tận 0,1cm, chứng tỏ hắn cũng hơi vui đấy!
____________________
Tiểu kịch trường:
Chu -Hoàng thượng- Lộc: Trẫm đã khôi phục lại quốc khố của nước ta rồi hahaha
Lôi -Thái giám- Vũ: Hoàng thượng vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế
Lôi -Thị vệ- Bảo: Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến #lạnh