Lên kế hoạch xong, Chúc Nghi ngẩng đầu nhìn Trân Châu đang đứng canh giữ bên ngoài màn, nàng cảm thấy mình có thể thực hiện kế hoạch đầu tiên trước —— đánh bất ngờ khiến nam chính ᴄʜếᴛ ngạt.
Chỉ cần nàng ra tay nhanh, hệ thống rác rưởi kia chưa chắc đã kịp phản ứng.
Nói làm liền làm.
"Trân Châu tỷ tỷ, vừa rồi ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, đột nhiên mất kiểm soát, người bị chúng ta đυ.ng trúng không sao chứ?"
Chúc Nghi vén màn lên, ra vẻ áy náy lo lắng.
"Nô tỳ thấy nữ lang trằn trọc mãi không ngủ được nên đoán người đang lo lắng chuyện này."
Trân Châu vén tấm màn thêu hoa văn chim chóc bằng chỉ bạc lên, rót một ly trà bằng chén trà sứ men xanh lá cây đặt trước mặt Chúc Nghi, mỉm cười nói: "Người yên tâm, nô tỳ đã sắp xếp người nọ cẩn thận rồi, hiện đang ở điền trang của chúng ta, đại phu đã mời đến, thuốc men cũng đã cho uống, chỉ là hắn ta bị thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể xuống giường nói lời tạ ơn với người."
Chúc Nghi nhận lấy ly trà từ tay Trân Châu, đảo mắt một vòng, "Bị thương nặng như vậy sao?"
Chuyện tốt nha!
Như vậy lúc nàng làm ngạt ᴄʜếᴛ hắn ta, hắn ta sẽ không phản kháng kịp!
Chúc Nghi lập tức nhảy xuống giường: "Không được, ta phải đi xem hắn một chút, nếu không ta áy náy lắm."
"Chuyện này... Nữ lang, thân thể người vẫn chưa khỏe hẳn đâu."
Trân Châu vội vàng lấy áo khoác choàng lên người Chúc Nghi: "Hay là đợi thêm mấy ngày nữa, chờ người khỏe hẳn rồi chúng ta lại đi thăm hắn ta cũng không muộn."
"Như thế thì thất lễ quá."
Chúc Nghi mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài, sợ chậm một chút sẽ không kịp dự tang lễ của tên nam chính chó má kia.
Chúc Nghi đang ở sơn trang tên là Kính Thủy, đúng như tên gọi, trong sơn trang có một cái hồ rất đẹp, giống như mặt gương, cho nên mới gọi là Kính Thủy sơn trang.
Kính Thủy sơn trang là của hồi môn của mẫu thân nàng, nàng cực thích nơi này nên đã xin mẫu thân cho. Thời buổi này tuy loạn lạc, nhưng người trấn giữ Nghiệp Thành là danh tướng đương thời, cũng không cần lo lắng chuyện giặc cỏ cường đạo, hơn nữa trong sơn trang cũng có phủ binh, đám cướp bóc bình thường cũng không dám đến đây tìm đường ᴄʜếᴛ, phong cảnh đẹp, lại an toàn, nàng thỉnh thoảng sẽ đến sơn trang ở một thời gian.
Thiếu niên kia được Trân Châu sắp xếp ở gian phòng cho khách, cách phòng Chúc Nghi không xa, đi qua con đường nhỏ mới được trồng liễu xanh là đến tiểu viện của hắn ta.
Vừa bước vào tiểu viện, Chúc Nghi quan sát tình hình một chút, trong viện có hộ vệ canh gác tuần tra, mấy thị nữ đang bận rộn sắc thuốc, ít nhất cũng phải năm sáu người, lại nhìn đám người đi theo sau mình, Trân Châu với Hổ Phách cũng dẫn theo mấy tiểu thị nữ, cũng phải năm sáu người, quá đông người rồi, không ổn, nàng phải nghĩ cách đuổi bọn họ đi mới được.
"Mấy người các ngươi, bưng bát thuốc đi chỗ khác đi, mùi thuốc này nồng quá, làm sao người ta ngủ ngon được chứ?"
Lúc này, Chúc Nghi lại phát huy bản lĩnh vượt xa ngày thường của mình, "Còn có các ngươi nữa, mặc giáp cầm kiếm, đi đường ồn ào quá, ra ngoài viện tuần tra đi."
Đám người đều nhịp gật đầu, thần sắc có chút vui mừng —— đây mới là nữ lang nhà bọn họ nha, tâm địa lương thiện, lại biết chiếu cố người khác, người ngày hôm qua đột nhiên nổi điên kêu đánh đòi gιếт người ta chắc chắn không phải nữ lang nhà bọn họ.
Người trong viện lần lượt ra ngoài hơn phân nửa, Chúc Nghi tâm tình thật tốt, nhấc chân đi vào phòng.