Chương 4: Ngục Giam?

Editor: Fiona

Hệ thống: "? ? ?"

Nữ chính này có phong cách quái gở gì thế này!

【 Ký chủ tỉnh táo lại đi! 】

【 Hắn là nam chính, tự mang vầng hào quang nhân vật chính phù hộ, ngài không ɢɪếᴛ được hắn đâu —— 】

"Ngươi im miệng."

Vừa nghe đến bốn chữ "vầng hào quang nam chính" là Chúc Nghi đã muốn nổ tung rồi, huống chi tên nam chính chó má này về sau còn ɢɪếᴛ cả nhà nàng, còn giam cầm nàng trong phòng tối rồi cưỡng ép yêu, "Vầng hào quang nam chính là để hắn gϊếŧ cả nhà ta, cường thủ hào đoạt cưỡng chế yêu sao? Hạn ngạch của nam chính bây giờ thấp kém đến thế rồi à?"

"Thật sự là thiếu đòn, cần phải dùng chủ nghĩa xã hội thiết quyền đập cho một trận."

Mọi người xung quanh hiển nhiên không nghe thấy Chúc Nghi cãi nhau với hệ thống.

Lúc thì nhìn người ta như vật hiếm lạ, lúc lại kêu đánh kêu ɢɪếᴛ, tình hình phát triển quá mức bất thường, tên thị vệ dẫn thiếu niên đến trước mặt Chúc Nghi, chỉ vào mặt thiếu niên hỏi: "Nữ lang, người chắc chắn chứ?"

Chúc Nghi che miệng hệ thống lại, đưa mặt mình đến trước mặt thị vệ, giơ ngón tay lên, chỉ vào mặt mình hỏi: "Ngươi nhìn, ta trông giống loại người thấy sắc liền mê muội sao?"

Tên thị vệ thành khẩn gật đầu, thành thật trả lời: "Giống, rất giống ạ."

Chúc Nghi: "..."

Sai lầm rồi, hóa ra trong mắt người khác nàng lại là loại người như vậy.

"Đây không phải trọng điểm."

Chúc Nghi dứt khoát chuyển chủ đề, bàn tay trắng nõn chỉ vào thiếu niên trong lòng tên vệ sĩ, "Trọng điểm là, người này phải cнếт."

"Gϊếŧ, gϊếŧ nhanh!"

Tuy xuất thân là con nhà võ tướng, nhưng Chúc Nghi không phải là người tàn bạo thích gϊếŧ chóc, đám vệ sĩ đi theo nàng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy nàng nói ra chữ "gϊếŧ", nhất thời đều ngây người tại chỗ.

Mà đám thị nữ đi theo sau Chúc Nghi, lúc này cũng bị nàng dọa sợ —— Bình thường Chúc Nghi đừng nói là gϊếŧ người, ngay cả mắng chửi hạ nhân cũng chưa từng, sao đột nhiên lại đối với một người xa lạ thoi thóp kêu đánh kêu gϊếŧ?

Sự việc bất thường ắt có ẩn tình!

Đám vệ sĩ và thị nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám động thủ.

【 Phát hiện tâm trạng ký chủ dao động quá lớn, có hành vi làm tổn thương nam chính, hệ thống tự động phán đoán ký chủ cần nghỉ ngơi. 】

【 Tích —— Hệ thống cưỡng chế ký chủ offline. 】

Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Chúc Nghi, nàng còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể mất kiểm soát ngã vào lòng Trân Châu.

Đám vệ sĩ và thị nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám động thủ.

【 Phát hiện tâm trạng ký chủ dao động quá lớn, có hành vi làm tổn thương nam chính, hệ thống tự động phán đoán ký chủ cần nghỉ ngơi. 】

【 Tích —— Hệ thống cưỡng chế ký chủ offline. 】

Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Chúc Nghi, nàng còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể mất kiểm soát ngã vào lòng Trân Châu.

"Nữ lang!"

"Nữ lang trúng tà rồi!"

"Mau, đi mời cung chủ Đạo Quang đến đây!"

Ý thức hoàn toàn biến mất, Chúc Nghi chỉ nghe loáng thoáng tiếng hét thất thanh của đám thị nữ.

Chúc Nghi: "..."

Cái hệ thống rác rưởi này phá hỏng cả cuộc đời nàng rồi!

Không biết qua bao lâu, Chúc Nghi rốt cục tỉnh lại.

Nàng đưa tay xoa bóp cổ bị Trân Châu vô tình đập trúng lúc nãy, cảnh tượng trước mắt khiến nàng phải dừng động tác xoa bóp lại —— ngục giam.

Nàng đang ở trong ngục giam.