Chương 24: Không Đuổi Hắn

Editor: Fiona

"Mạng của ngươi là mạng, mạng của người khác cũng là mạng."

Chúc Nghi nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của hắn ta, lời nói hai nghĩa.

Đám thị vệ trong phòng không nhúc nhích.

Trân Châu kéo tay áo Chúc Nghi, ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, đây là chuyện nhà của Tạ tiểu lang quân, người đừng nên nhúng tay vào."

"Tên này vừa ăn điểm tâm xong liền bảy lỗ chảy máu mà chết, có thể thấy trong điểm tâm có độc, kẻ hạ độc hãm hại chủ nhân như vậy, chết như vậy đã là nhẹ nhàng cho hắn ta rồi."

Khóe miệng Tạ Niên Chu khẽ nhếch lên, một lúc sau, hắn liếc nhìn Chúc Nghi vẫn còn đang run rẩy, lấy một thỏi bạc ném ra ngoài cửa sổ, "Truyền lời cho chủ nhân của các ngươi, nếu muốn gϊếŧ ta, thì tự mình đến đây."

"Số bạc này coi như phí an táng cho hắn ta, miễn cho hắn ta vất vả vì chủ nhân của các ngươi một phen, cuối cùng lại không có ai chôn cất."

Tên gầy gò đứng ngoài cửa sổ im lặng nhặt thỏi bạc lên.

【Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của nam chính đối với kí chủ tăng 2 điểm!】

Rõ ràng là Tạ Niên Chu tăng độ hảo cảm với nàng, lý do rất đơn giản, ai mà không thích người lương thiện chứ? Ai mà không thích người xem trọng mạng người chứ? Kẻ bệnh kiều độc ác cũng không ngoại lệ.

Chỉ là độ hảo cảm của hắn tăng lên, khiến nàng có chút ngột ngạt.

Bản chất nàng không lương thiện như vậy, nàng cũng giống như tên mặt sẹo, đều muốn hắn chết.

"Điểm tâm của nàng rất ngon."

Giọng nói của Tạ Niên Chu không chút phập phồng, "Nàng không cần phải lên tiếng đuổi ta đi, ta tự mình đi là được."

"Mùng ba tháng ba, Tết Thượng Tị, người nhà họ Tạ sẽ đến đón ta về Lạc Dương."

Chúc Nghi bỗng chốc hoàn hồn.

----Với thực lực dễ dàng phản sát tên mặt sẹo của nam chính, nếu hắn bỏ đi, nàng biết đi đâu tìm hắn để gϊếŧ đây?

"Hả? Ngươi muốn đi?"

Chúc Nghi buột miệng nói, "Ta nói lúc nào là muốn đuổi ngươi đi?"

Tạ Niên Chu khẽ nhíu mày, "Nàng không đuổi ta?"

"Không đuổi."

Vừa dứt lời, Chúc Nghi liền cảm thấy lời nói của mình có chút không đúng, lúc thì sai người gϊếŧ Tạ Niên Chu, lúc lại giữ hắn lại, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy mình như bị ma nhập, nhìn sắc mặt của mọi người xung quanh, cũng là vẻ mặt như gặp quỷ.

"Ta không biết hắn ta muốn hạ độc gϊếŧ ngươi."

Nghĩ đến chuyện nhảy múa gọi hồn, uống bùa chú mấy ngày trước, Chúc Nghi vội vàng giải thích, "Ta tưởng ngươi nhìn hắn ta không vừa mắt nên mới gϊếŧ hắn ta, ngươi gϊếŧ người vô tội, ta đương nhiên không thể dung túng cho ngươi được."

"Nhưng sự thật là hắn ta muốn hạ độc gϊếŧ ngươi, ngươi gϊếŧ hắn ta, coi như là tự vệ, không tính là gϊếŧ người bừa bãi."

"Là ta đã trách nhầm ngươi."

Nghe vậy, mọi người xung quanh bỗng nhiên hiểu ra, không còn nhìn Chúc Nghi bằng ánh mắt kỳ quái nữa.

Chúc Nghi thở phào nhẹ nhõm.

【Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của nam chính đối với kí chủ tăng 2 điểm!】

Giọng nói vui mừng của hệ thống khiến Chúc Nghi suýt chút nữa thì nôn ra máu.

----Nàng trông giống người muốn tăng độ hảo cảm của nam chính lắm sao?

Cái kịch bản chết tiệt này, muốn bỏ cũng không bỏ được!

Có lẽ là tin lời Chúc Nghi, trên mặt Tạ Niên Chu tuy không có biểu cảm gì quá đặc biệt, nhưng vẻ u ám giữa hai hàng lông mày đã giảm đi rất nhiều, dưới ánh nắng ban trưa, lại có thêm vài phần sinh động, "Ta biết nàng ghét ta."

Thiếu niên có dung mạo xinh đẹp, giọng nói lạnh lùng, ánh nắng như nước đọng lại trong đáy mắt hắn, rất đẹp, cũng rất câu dẫn, hắn liếc nhìn Chúc Nghi một cái, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt, "Yên tâm, sau này ta sẽ không gϊếŧ người trước mặt nàng nữa."

【Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của nam chính đối với kí chủ tăng 5 điểm!】

Chúc Nghi: "..."

Huynh đài, huynh không cần phải tự mình đa tình như vậy đâu.