Editor: FionaThủ đoạn chó má của tên nam chính khiến Chúc Nghi kinh ngạc đến mức không nói nên lời, nàng đập mạnh tay xuống bàn, đau đến suýt khóc, "Chuyện này sao ngươi không nói sớm với ta?"
"Hắn nhịn ăn mấy ngày rồi? Bây giờ tình hình thế nào rồi?"
Chết đói chưa?
Có cần chuẩn bị quan tài không?
Nàng thấy khu nghĩa trang phía nam thành khá đẹp, dựa núi kề sông, phong thủy tốt, nhìn là biết ngay là nơi chôn cất nam chính tốt nhất!
Trong nháy mắt, Chúc Nghi không chỉ chọn xong quan tài cho nam chính, mà còn nghĩ xong cả việc chôn cất hắn ở đâu.
Trân Châu nhìn thấy vẻ sốt ruột của Chúc Nghi, thở dài một tiếng, "Tiểu thư, nếu người thật sự lo lắng, chi bằng đến phòng khách xem một chút. Dù sao Tạ tiểu lang quân cũng đang ở trong trang tử, người đi vài bước là tới."
Chúc Nghi rất muốn đi, mặc dù lời nói của nàng có phần hơi quá đáng, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình phải nói rõ, "Nói trước nhé, ta không phải lo lắng cho hắn, ta chỉ muốn xem hắn chết chưa, có cần chuẩn bị quan tài và mộ phần cho hắn không thôi."
Chúc Nghi dẫn theo một đám nha hoàn hùng hổ đi tìm Tạ Niên Chu.
Chưa đến tiểu viện nơi Tạ Niên Chu ở, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng cảnh báo của hệ thống: 【Cảnh báo, độ hảo cảm của nam chính đối với kí chủ giảm 2 điểm!】
Chúc Nghi trừng lớn mắt, hận không thể lôi hệ thống ra khỏi đầu mình, xem thử là hệ thống có bệnh hay nam chính có bệnh, "Không phải chứ, nam chính của các ngươi bị bệnh à?"
"Ta còn chưa làm gì cả, thậm chí còn chưa gặp mặt hắn, hắn đã giảm độ hảo cảm với ta rồi?"
"Cho dù là kẻ ngốc mười năm cũng không làm ra chuyện như vậy đâu."
【Kí chủ vui lòng không nghi ngờ tính cách của nam chính và sự chuyên nghiệp của tôi——】
"Nam chính chính là đồ khốn nạn, tính cách gì chứ? Còn ngươi, ngươi có liên quan gì đến chuyên nghiệp? Hỏi gì cũng không biết."
Vẻ mặt Chúc Nghi đầy khinh bỉ.
【Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của nam chính đối với kí chủ tăng 1 điểm!】
【Cảnh báo, độ hảo cảm của nam chính đối với kí chủ giảm 2 điểm!】
【Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của nam chính đối với kí chủ tăng 2 điểm!】
Độ hảo cảm lên xuống thất thường khiến Chúc Nghi phải cảm thán, "... Xem ra nam chính của các ngươi thật sự có bệnh rồi!"
Trong lòng mắng chửi hệ thống, nhưng Chúc Nghi vẫn không chậm trễ bước chân, để tìm hiểu nguyên nhân độ hảo cảm của nam chính lên xuống thất thường, nàng còn cố tình bước nhanh hơn, hai tay nhấc váy, gần như chạy đến tiểu viện của Tạ Niên Chu.
Đến nơi, nàng không vội vàng đi tìm Tạ Niên Chu đang dưỡng bệnh, mà tìm kiếm bóng dáng của đám ác nô - đã ba ngày rồi, vẫn chưa đầu độc chết tên nam chính chó má kia, lũ pháo hôi này rõ ràng là không được việc cho lắm.
Có lẽ vì đang ở trong trang tử của người ngoài, đám ác nô vẫn phải giả vờ tình chủ tớ, tên gầy gò đang giặt quần áo dính đầy máu của Tạ Niên Chu ở góc sân, tên mặt sẹo vừa mới nấu xong cơm ở trong bếp, mùi thức ăn thơm phức bay ra, nhìn là biết ngay là món ngon có thể tiễn người ta lên đường.
Chúc Nghi nhìn món ăn thơm phức qua khe cửa sổ, không nhịn được mắng tên nam chính chó má kia lắm chuyện, "Món ngươi nấu ngon như vậy, tiểu lang quân nhà ngươi lại không chịu ăn?"
"Bình thường hắn ăn gì? Uống sương sớm mà tu tiên à?"
"Bẩm tiểu thư, lang quân nhà ta từ nhỏ đã có tính tình kỳ quái, mấy ngày nay lại bị thương, càng kỳ quái hơn ngày thường gấp bội, ngay cả cơm do tiểu nhân nấu cũng không thèm động đũa."
Tên mặt sẹo dừng động tác trên tay, trong mắt lóe lên tia sáng, ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt nịnh nọt, "Tuy nhiên, mặc dù lang quân không ăn cơm do tiểu nhân nấu, nhưng lại rất thích điểm tâm mứt quả do tiểu thư sai người mang tới, có lẽ trong lòng lang quân, chỉ có đồ của tiểu thư mới là đồ tốt."
Chúc Nghi nhìn tên mặt sẹo thêm một cái, cảm thấy người không thể nhìn bề ngoài, biển học mênh mông.
Tên mặt sẹo này trông thô kệch ngu ngốc, nhưng thực chất lại rất có tâm cơ, nếu nàng thật sự có ý đồ với tên nam chính chó má kia, nghe những lời này, trong lòng không những vui mừng khôn xiết, mà còn vì muốn xác nhận xem nàng có thật sự đặc biệt trong lòng tên nam chính chó má kia hay không, sẽ tự mình bưng bát cơm do tên mặt sẹo nấu đến cho hắn ăn, tên nam chính chó má kia tin tưởng nàng, không tin tưởng tên mặt sẹo, cơm vào bụng, hắn ta có thể bay lên trời rồi.
Như vậy, tên mặt sẹo không chỉ hoàn thành nhiệm vụ gϊếŧ chết nam chính, mà còn có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng, dù sao cơm là nàng đưa, tên nam chính chó má kia cũng chết trong tay nàng, liên quan gì đến hắn ta?
"Được rồi, không cần nịnh nọt ta."
Chúc Nghi nói: "Đưa cơm cho ta, ta đi xem thử tiểu lang quân nhà ngươi tại sao không chịu ăn cơm."
Bất kể tên mặt sẹo có đang lợi dụng nàng hay không, hiện tại gϊếŧ chết tên nam chính chó má kia mới là chuyện quan trọng nhất, chờ hắn ta chết rồi, nàng đường đường là tiểu thư Chúc gia Nghiệp Thành, còn có thể bị tên mặt sẹo đổ tội sao?
Chúc Nghi bưng bát cơm có thể tiễn tên nam chính chó má kia lên đường đi tìm hắn ta.
Lúc này, tên nam chính chó má kia đang dựa vào gối tựa ăn điểm tâm.
Tên nam chính chó má kia có ngoại hình đẹp, ngón tay cũng đẹp, hắn kẹp một miếng điểm tâm, chậm rãi đưa vào miệng.
Vừa qua giờ ngọ, mặt trời tháng ba ở Nghiệp Thành đã bắt đầu gay gắt, lớp rèm sa màu xanh ngọc bích lúc này chỉ còn tác dụng che nắng, ánh nắng chói chang xuyên qua lớp rèm sa như được phủ một lớp sương mù màu xanh nhạt, nhẹ nhàng bao phủ lấy tên nam chính chó má kia.
Người phàm trần tục thế mà lại ăn điểm tâm, trông hắn ta như thần tiên trên trời đang tu luyện vậy.
Mí mắt Chúc Nghi giật giật.