Chương 2: Hoá ra là mơ

Editor: Fiona

Chúc Nghi hai tay nắm chặt trâm vàng bảo mệnh, hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh trở lại: "Đúng, ta chính là muốn gϊếŧ ngươi!"

"Nếu không muốn chết thì cút nhanh lên!"

"ɢɪếᴛ ta?"

Nam nhân cười lạnh một tiếng, tay đưa về phía nàng: "Chúc Nghi, chúng ta cùng xuống địa ngục đi."

Đêm tối bao trùm.

"...."

"Nữ lang?"

"Nữ lang?"

Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.

Có người nhẹ nhàng đẩy vai nàng.

Chúc Nghi đột nhiên giật mình, vội vàng mở mắt ra.

Trước mắt là chiếc xe ngựa quen thuộc của nhà nàng, trên bàn trà gỗ mun bày biện món bánh xốp giòn móng ngựa và vài loại trái cây đương thời mà nàng thích, mấy thị nữ xinh đẹp ngồi hai bên, xoa vai đấm chân cho nàng.

Không biết vì sao, những thị nữ xung quanh nàng dường như có chút căng thẳng, ngừng động tác trên tay, cùng nhau nhìn về phía nàng, tấm rèm thêu hoa văn rủ về phía tây, ánh chiều tà đỏ rực chiếu vào rõ ràng trên khuôn mặt lo lắng của các thị nữ.

Chúc Nghi ngẩn người trong chốc lát.

Hóa ra là mơ?

Chúc Nghi thở phào nhẹ nhõm.

"Nữ lang có phải bị ʏểᴍ rồi không?"

Tiểu thị nữ bên cạnh lau mồ hôi trán, Trân Châu một bên đưa trà đến miệng nàng, dịu dàng khuyên nhủ: "Cảnh đẹp ở trang viên tuy tốt, nhưng dù sao cũng là ngoại thành, sao có thể an toàn như phủ đệ? Huống hồ rời khỏi phủ cũng khá xa, mỗi lần đến trang viên, đều phải đi qua nhiều con đường nhỏ hẻo lánh, nữ lang tuổi còn nhỏ, bát tự nhẹ, rất dễ gặp phải thứ không sạch sẽ."

"Nữ lang, người nghe nô tì khuyên một câu, tốt nhất là ít đến trang viên cho thỏa đáng."

Ác mộng vẫn còn ám ảnh, Chúc Nghi chưa kịp bình tĩnh, tùy tiện đáp một tiếng, liền uống trà từ tay Trân Châu.

Uống một bụng trà, lại ăn thêm mấy miếng điểm tâm nhỏ, nàng lúc này mới cảm thấy mình sống lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ mu bàn tay Trân Châu để an ủi: "Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, sao có nhiều tà ma không sạch sẽ như vậy được? Yên tâm đi, mệnh ta cứng ngắc cơ mà."

Người ᴄʜếᴛ đi còn có thể sống lại, mệnh không cứng sao?

Nhưng ngay lúc này, bên ngoài kiệu có tiếng gấp gáp: "Tránh ra!"

Ngay sau đó, chiếc xe ngựa chạy vững vàng trên đường đột nhiên xóc nảy, Chúc Nghi tối sầm mặt, lao về phía bàn trà.

"Nữ lang!"

"Nữ lang cẩn thận!"

"Nữ lang người có sao không?"

"Có bị thương không?"

Bọn thị nữ loạn thành một bầy.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, xe ngựa cuối cùng cũng bình ổn trở lại, Chúc Nghi được các thị nữ ba chân bốn cẳng dìu lên.

Đầu có chút đau nhức, nàng đưa tay sờ một cái, xúc cảm ấm áp.

Không cần nhìn, cũng biết đó là máu.

Chúc Nghi: "..."

Bị đập mặt một cái quá nhanh, cứ như vòi rồng.

Bọn thị nữ nhất thời căng thẳng.

Lo lắng, trực tiếp vén rèm mắng tên đánh xe: "Các ngươi lái xe kiểu gì thế?"

"Làm bị thương nữ lang của các ngươi thì có chịu trách nhiệm nổi không!"

"Nếu mắt không dùng được thì móc ra cho chó ăn!"

—— Chúc Nghi xuất thân võ tướng thế gia, phụ thân là Thái thú, hiện nay lại là thời loạn, nên các thị nữ của nàng đương nhiên khác với người ngoài, từng người đều mạnh mẽ và biết võ, nam tử bình thường thậm chí không phải là đối thủ của các nàng.

"Tỷ tỷ tốt, ngài đừng tức giận, tiểu nhân không phải cố ý, thật sự là trên đường bỗng dưng có một thiếu niên lao ra, tiểu nhân không kịp tránh né nên mới kinh động đến nữ lang."

Mành ngoài truyền đến tiếng nói uất ức của thị vệ: "Xin hỏi tỷ tỷ, nữ lang bị thương có nặng hay không?"

"Nếu bị thương nặng, tiểu nhân lập tức thay đổi lộ trình đi đến y quán —— "

"Hừ! Ngươi tưởng ta không biết ý đồ của ngươi sao!"

"Thay đổi lộ trình đến y quán, chẳng qua là sợ phu nhân truy cứu mà đánh gãy chân ngươi thôi!"

Trên xe ngựa có sẵn thuốc trị thương đơn giản, thị nữ mắng mỏ thị vệ rồi quay người. Chúc Nghi đã được Trân Châu băng bó vết thương trên đầu cẩn thận, vết thương không nặng, chỉ là rách da. Chúc Nghi bèn nói: "Được rồi, chỉ là vết thương nhỏ, không chuyện bé xé ra to."

"Đa tạ nữ lang! Sau này tiểu nhân chắc chắn tận tâm tận lực, tuyệt đối không để nữ lang bị thương nữa."

Mành ngoài, thị vệ như được đại xá.

"Ngươi vừa nói là do tránh thiếu niên lao ra đường đột ngột nên mới kinh động ngựa, thiếu niên kia đâu? Có bị thương không?"

Nhớ lại lời nói của thị vệ trước đó, Chúc Nghi thuận miệng hỏi một câu.

"Bị thương, đã làm bị thương rồi ạ."

Thị vệ rõ ràng chột dạ, "Nhưng tiểu nhân thật sự không phải cố ý, tốc độ của hắn quá nhanh, tiểu nhân hoàn toàn không đề phòng, nên mới làm kinh động đến nữ lang.”

"Được, ta biết rồi."

Chuyện này mà nói tiếp nữa thì nàng là người có lỗi, bất kể lý do ra sao, đυ.ng người chính là đυ.ng người, tính tình nàng vốn có phần hơi ngang bướng, nhưng đạo lý cơ bản nhất vẫn phải có, không thể đυ.ng người xong liền chạy.

"Hôm nay ta bị thương ở trán, về phủ chỉ e rằng các ngươi sẽ bị liên lụy, đi tìm người báo tin cho A Nương, nói rằng ta hôm nay không về phủ mà ở lại trang viên."

Chúc Nghi vén rèm bước ra ngoài nhìn, "Đem tên thiếu niên kia lên, đưa đến trang viên bên trong ở — "

Một thiếu niên ᴍáᴜ ᴍᴇ be bét trên người đập vào mắt nàng.

Chúc Nghi im bặt không nói gì.

Gương mặt này, không hiểu sao hơi quen quen.

Nhưng dường như, lại chưa từng gặp qua?

Nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, Chúc Nghi nghĩ nghĩ, Trân Châu rút tấm khăn từ trong tay ném cho vệ sĩ, "Đem lau ᴍáᴜ trên mặt hắn."

"Ta nhìn có chút quen mặt, dường như gặp qua ở đâu rồi."