Editor: Fiona
Thiếu niên lấp lánh như ánh sao trời vẫn bình tĩnh nhìn Chúc Nghi, “Ta quen một mình tự do tự tại, ngươi không cần phái người chăm sóc ta.”
“Còn chuyện này có truyền ra ngoài hay không, lại có ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi hay không.......”
Giọng nói thiếu niên khẽ dừng, đuôi mày hơi nhếch lên, trên gương mặt luôn vô cảm lúc này lại hiện lên vài phần trêu chọc khó phát hiện, “Nữ lang là ấu nữ(con gái út) của Chúc gia, thiên kim tiểu thư, cao quý như vậy, kiêu ngạo như nữ lang, từ bao giờ phải để tâm đến ánh mắt người ngoài?”
【Chúc mừng ký chủ, hảo cảm của nam chính đối với ký chủ +3!】
“.......”
Huynh đài, hảo cảm của huynh thật sự rẻ mạt như vậy sao?
Giống như bán buôn cải thảo vậy.
Huynh còn nhớ rõ thiết lập tính cách thù dai, tâm ngoan thủ lạt của mình sao?
Chúc Nghi bưng chén trà lại nhìn thiếu niên một cái. Người vẫn là người đó, lạnh nhạt như tiên nhân, nói như người phàm, chính là hoa trên núi cao, chỉ có thể ngắm, không thể chạm, chạm vào là tru di cửu tộc, điển hình cho kẻ sót lại sau tai họa.
Tuy hiện tại chỉ là thời niên thiếu, nhưng đã có xu hướng tâm tình thất thường, sự lên xuống của hảo cảm khiến người ta hoàn toàn không hiểu nổi.
Không biết có phải nàng ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy, thiếu niên hiện tại dường như có gì đó khác so với vừa rồi, chẳng lẽ là do hảo cảm tăng lên 5 điểm?
Chúc Nghi nghĩ mãi không ra.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nam chính chó cũng không thèm ngó ngàng kia, hảo cảm đối với nàng không có tụt dốc không phanh, nàng vẫn rất vui, điều này có nghĩa là sẽ không kích hoạt sớm tuyến tình tiết yêu hận đan xen ẩn giấu, cho nàng đủ thời gian để suy nghĩ cách gϊếŧ chết nam chính.
Chúc Nghi nói: “Tiểu Chu đúng không? Được, ta gọi ngươi là Tiểu Chu.”
“Đã không muốn về nhà, vậy trước tiên cứ ở lại chỗ ta đi, chờ khi nào ngươi nghĩ thông, lại nói cho ta biết thân thế tên họ của ngươi, ta cho người nhà ngươi đến đón ngươi.”
Thiếu niên nhìn thẳng vào mắt nàng, gật đầu, “Đa tạ.”
“Không cần cảm tạ, việc nhỏ mà thôi.”
Chúc Nghi xua tay, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác——nhìn bộ dạng bài xích người nhà của thiếu niên này, điển hình cho loại bị người nhà ức hϊếp đáng thương, nàng nếu không đưa người nhà hắn đến, thì làm sao có cơ hội tiễn hắn lên đường?
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta còn có việc, không ở đây với ngươi nữa.”
Chúc Nghi an ủi thiếu niên, bước ra khỏi phòng.
Chờ đến khi đi đủ xa, đến một góc khuất, nàng lập tức gọi ám vệ đến, “Ta muốn toàn bộ tư liệu của người này.”
“Bây giờ, lập tức, ngay lập tức!”
Lúc này, Chúc Nghi như biến thành tổng tài bá đạo.
【Ký chủ, nam chính đã đáng thương như vậy rồi, sao ngươi không thể thương xót hắn một chút chứ?】
【Cứu rỗi hắn, tăng hảo cảm với hắn, cùng hắn yêu đương nồng mật chẳng phải rất tốt sao?】
“Đáng thương thì đúng là đáng thương, nhưng sự đáng thương của hắn là do ta gây ra sao?”
“Không phải.”
“Oan có đầu nợ có chủ, ai khiến hắn đáng thương như vậy thì hắn đi tìm người đó báo thù đi, tru di cửu tộc nhà ta là có ý gì?”
Chúc Nghi cảm thấy hệ thống này có chút tam quan bất chính, “Cứu rỗi hắn, yêu đương với hắn? Người khác yêu đương tốn tiền, hắn yêu đương tốn mạng đấy.”
“Nỗi bất hạnh của nữ nhân, bắt đầu từ việc thương xót nam nhân.”
“Ta không muốn trở nên bất hạnh.”
“Cho nên ai muốn thương xót thì đi mà thương xót, ta trời sinh không phải thánh mẫu.”
“Ta chỉ muốn an ổn sống cuộc sống của mình.”
Chúc Nghi hoàn toàn phớt lờ hệ thống đang gào thét.
Hảo cảm gì đó, tuyến tình tiết gì đó, vất vả đi theo cốt truyện có gì tốt bằng trực tiếp gϊếŧ chết nam chính?
Ám vệ quả nhiên là ám vệ.
Trong cái thời đại không có khảo chứng này, cũng dùng phương thức không có khảo chứng nhanh chóng thu thập toàn bộ tin tức của thiếu niên——
“Người này họ Tạ, tên Hàng, tự Niên Chu, là con của nhánh phụ Tạ gia ở Trần Quận.”
“Mẫu thân không rõ, không được Tạ gia yêu thích.”
Chúc Nghi mỉm cười nhìn tư liệu mà ám vệ trình lên, “Ồ, quả nhiên là một kẻ đáng thương.”
Chỉ nghe hai câu này, đã có thể tưởng tượng ra một màn đại hí hào môn tranh đấu kịch liệt.
Chúc Nghi khẽ cười, ngay cả quan tài dùng để chôn cẩu nam chính sau khi chết nàng cũng đã nghĩ xong, “Đi, đưa tin cho Tạ gia, nói rằng tiểu lang quân nhà bọn họ đang ở phủ ta.”
Tốt lắm, cẩu nam chính, ngươi hiện tại đã là người chết rồi!