Editor: Fiona
Trong phòng vang lên tiếng thiếu niên chỉnh trang y phục khe khẽ.
Này xem như cam chịu?
Hay là do hắn cảm thấy câu hỏi của nàng quá mức ngớ ngẩn nên chẳng buồn phản ứng?
Chúc Nghi nhất thời không nắm bắt được tâm tư của thiếu niên.
Nhưng cho dù không nắm bắt được suy nghĩ của hắn thì nàng cũng đã nắm chắc được một việc khác —— muốn xử lý tên nam chính thối tha này không nhất thiết phải tự mình động thủ, cứ theo motip truyện thường thấy thì giai đoạn đầu, nam chính thường là một tiểu đáng thương, bị vô số người muốn dồn vào chỗ chết, nàng chỉ cần âm thầm “giúp đỡ” những người đó một chút là đã có thể tiễn nam chính lên đường rồi.
Còn về phần nàng ư, đương nhiên là diễn thành một vị thánh mẫu thanh cao, trong sáng!
Chúc Nghi thầm tán thưởng bản thân thật thông minh!
“Thôi được rồi, ngươi không muốn nói thì thôi vậy. Dù sao nhà ta cũng có tiền, chút tiền thuốc men này cũng chẳng đáng là bao.”
Chúc Nghi hào phóng nói, coi như bố thí cho tên cẩu nam chính này sau khi chết có tiền mua quan tài. Nàng nhìn thiếu niên đang bọc kín mít bản thân, dịu dàng nói: “Ngươi đi cả một đêm không về, người nhà chắc chắn rất lo lắng. Hay là ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu, ta phái người đi báo tin, tránh cho họ phải lo lắng thấp thỏm.”
—— Giai đoạn đầu có thể khiến nam chính thê thảm như vậy, ngoại trừ người nhà của hắn ra thì còn có thể là ai?
Chỉ cần dẫn người nhà của nam chính đến đây, sau đó âm thầm “quan tâm” một phen, nàng liền có cơ hội tấu lên khúc ca “lạnh lẽo” cho nam chính rồi!
Trong lòng Chúc Nghi đang tính toán vô cùng đắc ý, nhưng đáng tiếc thiếu niên trước mặt rõ ràng không cắn câu. Nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn lười biếng mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người nàng, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng: “Ta không có người nhà.”
Lời này vừa thốt ra liền rất giấu đầu lòi đuôi, ai cũng có thể nhận ra mối quan hệ giữa hắn và gia đình chắc chắn vô cùng căng thẳng, thậm chí là đã đến mức không nhìn mặt nhau.
Sự lạnh nhạt của thiếu niên không những không dập tắt được ý định “mượn dao gϊếŧ người” của Chúc Nghi mà ngược lại càng khiến nàng thêm phần tích cực: “Trên đời này làm gì có ai là không có người nhà chứ?”
“Hay là ngươi đang cãi nhau với người nhà? Đừng sợ, phu thê cãi nhau còn không quá một đêm, huống chi là người một nhà.”
Chúc Nghi rót một chén trà từ trên bàn, tiện thể ngồi xuống giường, đưa chén trà cho thiếu niên, trên mặt như thể hiện rõ bốn chữ “ôn nhu hiền thục”: “Ngươi đừng nóng vội, uống chén trà rồi từ từ nói cho ta nghe.”
—— Mau nói đi, nói ra hết những ấm ức của ngươi cho ta vui vẻ một chút nào!
Lời của tác giả:
Hả hê vì bất hạnh của người khác: Thiếu niên tuấn tú như vậy, tiếc thay sao không phải là một người chết.