Nói như thế nào đây? Trước đó Ân Lãng tuy rằng cũng trầm mặc nhưng là trầm mặc theo kiểu không có cảm giác tồn tại, hiện tại cả người hắn cả tản ra một cổ hơi thở âm trầm hắc ám.
"Không có gì, em chỉ hơi mệt mỏi." Ân Lãng giơ lên một chút tươi cười nhàn nhạt, làm hiện lên vẻ mặt mỏi mệt để chứng minh lời hắn nói là sự thật.
Nhưng chỉ có hắn mới biết là, từ khi gặp Trương Cường sau đó ẩn ẩn có cảm giác quen thuộc, lại đến nam nhân văn nhã vừa rồi. Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Triệu Vân Long mang theo ý cười quỷ dị, cái động tác cởi bỏ cổ áo, điều này làm cho hắn có xúc cảm chán ghét nói không nên lời.
Hơi chau ánh mắt, nhìn Ân Ly bận rộn dọn dẹp giường, ánh đèn màu vàng ấm áp giống như năm tháng thật yên bình. Tựa hồ cảm giác phiền chán làm người ta nôn mửa cũng ít đi không ít.
"Ân Lãng, mau tới đây, chiếc giường này rất là lớn. Về sau nói không chừng còn phải ngủ ở vùng hoang vu dã ngoại, khó mà có được giường để ngủ a." Ân Ly vừa nói vừa lẩm bẩm, "Hay là nên chuẩn bị túi ngủ, quần áo cũng nên chuẩn bị hai bộ." Bắt đầu tự hỏi ngày mai muốn lấy thứ gì bỏ thêm vào không gian.
Chưa kể, hai người bọn cô một thân quần áo đều là màu trắng, ở giữa đàn Zombie thật đúng là bắt mắt cực kỳ. Nếu không phải Zombie không có thị giác, dựa vào mùi vị và âm thanh để phân biệt, bọn chúng tuyệt đối là một sát thủ bắt người cực chuẩn. Cho nên, vẫn là đừng quá nổi bật đi, nên chuẩn bị chút trang phục vận động màu đen?
Ân Ly còn đang mải suy nghĩ, đồ miễn phí không lấy cũng uổng. Chợt thấy Ân Lãng còn đứng ở bên cửa sổ không nhúc nhích. Có chút kinh ngạc hỏi: "Em như thế nào còn đứng ở nơi đó?"
Ân Lãng sau khi Ân Ly nhắc nhở, thế nhưng lỗ tai ửng đỏ, may mắn là ánh đèn không quá sáng nhìn không rõ lắm. Hắn vẫn giữ sắc mặt như thường nói với Ân Ly: "Em, đi rửa mặt đánh răng, bằng không ngủ không được..."
Ân Ly đặc biệt hiểu gật đầu phất tay, "Mau đi mau đi, chị ở đây chờ em." Cười tủm tỉm nhìn tiểu hài tử này thẹn thùng chạy trối chết -- a, tuổi trẻ thật tốt...
Chỉ vài phút sau khi Ân Lãng đi ra, cửa lại bị gõ vang lên. Ân Ly tiến đến cạnh cửa vừa thấy, di, là nàng?
Cửa mới mở ra, Lưu Hiểu Yến liền oán giận nói: "Sao lại chậm chạp như vậy? Sợ gặp ma gõ cửa a, cô làm nhiều chuyện trái với lương tâm rồi đi?!"
Ân Ly lãnh đạm càng trở nên không kiên nhẫn, cô mà biết, sẽ không mở cửa để nữ nhân này tiến vào. "Tôi buồn ngủ, cô nói đã nói xong thì đi ra ngoài đi." Một bộ dáng ta đây rất bận.
Ai ngờ Lưu Hiểu Yến ngược lại đặc biệt tự nhiên đặt mông ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, trưng ra một bộ dạng ta hiểu ý tứ của ngươi, nói: "Tôi thấy."
Ân Ly:????
Lưu Hiểu Yến khinh bỉ nhìn cô một cái tiếp tục nói: "Ôn Nhu đẩy cô một cái, hại cô thiếu chút nữa bị Zombie cắn! Ai cũng đều biết, nếu như bị Zombie cắn, tuyệt đối cũng sẽ biến thành Zombie."
Ân Ly ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật là cảm ơn cô nhắc nhở. Nhưng, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết."
Nhưng Lưu Hiểu Yến lo lắng Ân Ly sẽ làm rùa đen rút đầu, thấm thía nói: "Không phải sợ cô ta sẽ trả thù cô. Cô phải biết rằng, cô ta nếu đang theo dõi cô, khẳng định sẽ tìm cơ hội đem cô xử lý gọn ghẽ. Nói không chừng ngày mai liền sẽ động thủ. Nữ nhân này quá am hiểu diễn trò, cô chơi không lại cô ta. Bất quá, tôi có thể cùng cô hợp tác, giúp cô gϊếŧ cô ta, vô thanh vô tức, sẽ không có ai hoài nghi cô." Trên mặt là ý cười ôn nhu, mà trong miệng lại nói ra lời lạnh băng vô tình như vậy.
Ân Ly nhướng mày, nói thẳng: "Tôi cho rằng, hai người các người là bạn tốt. Không phải nên là cùng một trận chiến tuyến sao?" Điều này thực không hợp lý, bất quá chỉ trong vòng một ngày, hai người bọn họ liền trở mặt thành thù, tốc độ cũng quá nhanh đi?
Ai ngờ Lưu Hiểu Yến âm trắc trắc nhìn nàng một cái: "Tôi đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, đặc biệt là khi cô ta cố ý dấu diếm dị năng, gạt tôi đi khiếm lấy vật tư, hại tôi thiếu chút nữa đã chết! Ha ha, tôi đã sớm nhìn thấu cô ta! Cô không tìm cô ta báo thù thì tôi sớm hay muộn cũng sẽ xử lý cô ta. Cho nên, không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác."
Này, là một cái lý do hợp lý. Tuy rằng vẫn rất kỳ quái. Giấu giếm dị năng bất quá cũng là loại biện pháp bảo hộ chính mình, cũng khá ổn đi?
Nghe chừng không có gì tổn thất? Ân Ly cau mày miễn cưỡng đáp ứng.
Cuối cùng thời điểm Lưu Hiểu Yến rời đi còn dặn dò nói: "Đến lúc đó nhìn tay của tôi mà hành sự, nhớ kỹ?" Vừa lúc Ân Lãng ra tới, nàng không nói thêm gì nữa liền rời đi.
"Chị ta tới đây làm gì?" Ân Lãng hỏi.
Ân Ly cũng không cảm thấy việc này không thể cùng Ân Lãng nói, bằng không ngày mai làm sao có thể phối hợp, hắn không hiểu lại làm trái lại thì làm sao bây giờ? Cô liền nói lại nội dung câu chuyện hợp tác với Lưu Hiểu Yến.
Ân Lãng có chút muốn cười Ân Ly đơn tế bào, người này rõ ràng là muốn mượn đao gϊếŧ người. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền đem trách nhiệm đẩy đến trên người cô. Hợp tác... Không có thành ý hợp tác. Hắn đảo mắt nhìn, để hắn xem cô ta có thể chơi ra cái trò gì.
-----------------------
HẾT CHƯƠNG 7.2 🥕🥕🥕