Ân Ly ngây người một lát mới nhớ tới chuyện vừa rồi, vội vàng hỏi: “Cô có thấy Tiểu Lãng không? Tại sao tôi lại ở đây?!” Trời đã tối mịt, cô ngủ hẳn một ngày ư?!
Vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, vì đột nhiên hoạt động, hai mặt hoa cả lên. Chờ ổn định lại mới bình tĩnh quan sát bốn phía.
Ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn Lục Hoài An co mình nằm dưới một gốc cây, mặc dù không muốn hoài nghi, nhưng lúc ấy cô khẳng định là anh ta đánh ngất cô! Cô không sẽ truy cứu chuyện gì đã xảy ra, chỉ muốn biết Tiểu Lãng có an toàn hay không. Chỉ có cô gái mặt lạnh trước mắt này có thể nói cho cô biết đáp án.
Đỗ Tiểu Nhụy đem thanh gỗ trên tay ném vào trong đống lửa, mới vào đêm nhiệt độ đã vô cùng thấp. Không đốt ít củi nhóm lửa lên bọn họ phỏng chừng đều có thể bị đông lạnh chết. Cơ thể dị năng giả còn có thể chịu đựng tương đối, nhưng cũng không phải sẽ không bị cảm, so với người bình thường sức chịu lạnh chỉ tốt hơn chút. Hiện tại nhiệt độ ước chừng đã xuống âm mười mấy độ.
“Tôi không thấy được cậu ta.” Đỗ Tiểu Nhụy lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn Ân Ly tựa như xem một vật vô cùng phiền toái.
Ân Ly nóng nảy, “Không phải cô cùng em ấy sát tang thi sao? Cô làm sao mà tìm được chúng tôi? Mọi người đều chạy thoát được hết sao?” Lúc ấy lộn xộn, cô thật đúng là đã quên Đỗ Tiểu Nhụy có phải đã trốn thoát được hay không, nhưng ngẫm lại cảm thấy không có khả năng.
Đỗ Tiểu Nhụy ném đồ trong tay xuống cả giận nói: “Anh trai tôi kêu tôi tới tìm cô! Cô cơ vừa lòng với đáp án này chưa?! Dọc đường đi tôi có để lại ký hiệu, anh trai cùng Cường ca chắc chắn sẽ tìm tới đây! Nếu bọn họ không có việc gì……” Thanh âm dần dần nhỏ đi.
Đỗ Tiểu Nhụy phát giận xong, liền không để ý Ân Ly nữa, thấy cô ngo ngoe rục rịch muốn quay trở lại thành phố T. Dùng ánh mắt trào phúng nhìn cô nói: “Lúc tôi đi, Ân Lãng cũng đã chạy rồi, cô có quay lại cũng không tìm được cậu ta. Huống chi, cô cũng không biết đường quay lại.”
Ân Ly suy sụp ngồi trên đống cỏ, hai tay ôm lấy đầu gối, lần đầu tiên cảm thấy mê mang không biết phải làm sao.
Rốt cuộc là cô vì cái gì mà đến đây? Không hiểu được đi tới nơi này, đến thế giới của Lăng Dục Thần. Cho dù trong trí nhớ của cô vẫn luôn có hắn, nhưng ở góc nhìn của hắn, cô chỉ là một người xa lạ. Cô vẫn luôn tự lừa dối mình mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, tràn đầy tin tưởng rằng hắn sẽ sống tốt hơn.
Nhưng hắn cần sao? Hắn không cần. Hắn về sau sẽ trở thành đỉnh cao của nhân loại, là người đứng ở trên ngàn người, hành vi của cô giống hệt như những người phụ nữ thấp hèn muốn trèo lên cành cao đó.
Nghĩ đến Ân Lãng, hai mắt cô không tự chủ được mà ướŧ áŧ, nước mắt dâng đầy hốc mắt. Tiểu Lãng kiên cường che chở bảo vệ cô, cô lại làm lạc mất hắn……
Nếu nói là cô cứu Tiểu Lãng, không bằng nói chính Tiểu Lãng đã cho cô lí do để tiếp tục kiên cường sống tiếp. Cô không chỉ sống vì chính mình, mà nỗ lực tạo cho hắn một chỗ dựa. Tuy rằng dường như hắn cũng hoàn toàn không cần.
Nghĩ đến đây, Ân Ly càng uể oải. Đỗ Tiểu Nhụy là kiểu người không thể nhìn người khác dong dong dài dài, " Nếu cô buồn ngủ, làm phiền qua bên kia đi. Tôi còn phải gác đêm đấy!”
Nhìn theo hướng Đỗ Tiểu Nhụy chỉ, chính là vị trí bên cạnh Lục Hoài An. Cô mới nhớ tới hỏi: “ Cô làm thế nào tìm được chúng tôi? Anh ta, vẫn luôn nằm như thế à?” Nhìn anh ta vẫn không nhúc nhích, không biết có bị thương hay không.
Ân Ly không muốn suy nghĩ, anh ta có phải vì chống lại tang thi mà bị thương hay không. Cho dù là như vậy, cô cũng sẽ không cảm kích anh ta. Cho dù chết, cũng tốt hơn so với cô phải cô đơn sống ở nơi này.
Đỗ Tiểu Nhụy mở ba lô trên mặt đất ra, vừa lục tìm đồ vừa nói: “Tôi có cách của tôi, người khác có thể không tìm được cô. Còn hắn, lúc tôi tìm được cô, các người đã nằm ở đây rồi, hên cho các người mạng lớn, chung quanh không có tang thi. Bằng không tôi đến chính là giúp các người nhặt xác, tệ hơn phỏng chừng cả thi thể cũng không có.”
Ân Ly ngay từ đầu đã cảm thấy Đỗ Tiểu Nhụy tìm được cô rất kỳ quái, hiện tại cảm giác kỳ quái càng sâu hơn. Nghẹn trong chốc lát vẫn là hỏi ra, “Vì sao, phải tìm tôi?” Chẳng lẽ là vì thứ đồ kia của Kiều Chấn Vũ?
Đỗ Tiểu Nhụy ném cho cô một biểu cảm biết rõ còn cố hỏi, cúi đầu lười trả lời vấn đề nhược trí này của cô. Lục lọi chốc lát tìm được một khối thực phẩm dùng túi phong kín, nhìn như là, bánh quy? Thịt bò khô?
“Ăn đi, ăn này xong rồi uống nước, tránh đói.” Đỗ Tiểu Nhụy ném đồ cho cô xong lại nhìn đống lửa nghĩ gì đó.
Ân ly trở tay không kịp xem chút nữa thì làm rơi đồ, theo bản năng nói câu cảm ơn, mới nghĩ đến, cô có không gian nha!
Không nói trước đấy cùng Ân Lãng thu thập được các loại đồ vật, ngay cả ở trong không gian của cô cũng có các loại rau dưa trái cây, làm sao có thiếu ăn được?
Cô cũng sẽ không thể háo hức mà nói với người ta mình có này đó, nhưng nghĩ đến Đỗ Tiểu Nhụy đã biết cô là dị năng giả không gian, cũng khẳng định biết, nhưng thứ đồ ăn như này cô cũng không thiếu.
Xem ra Đỗ Tiểu Nhụy tuy rằng miệng rất độc, nhưng làm người cũng không tệ lắm. Ngồi xuống xé mở túi đóng gói, từ trong không gian lấy ra chai nước khoáng và bánh quy, dạ dày cũng hơi hơi ấm áp lên.
Không biết, Tiểu Lãng thế nào nào? Có chạy thoát được không. Tuy rằng Đỗ Tiểu Nhụy nói hắn đã sớm rời đi, nhưng cô không cách nào thuyết phục được chính mình hắn rất an toàn, trừ phi hắn lập tức xuất hiện ở trước mắt cô.
Tình cảnh bên Ân Ly, Ân Lãng cũng không biết, mạnh mẽ điều động dị năng, khiến cho mỗi sợi kinh mạch của hắn đều đau đớn không thôi, ỷ vào thuộc tính đặc thù dị năng của mình, thân ảnh hắn di chuyển qua lại những tòa nhà.
Đi đi dừng dừng tốn không ít thời gian khắp nơi tìm kiếm, quỷ dị chính là tang thi tựa hồ như cũng đều ẩn nấp hết, không nhìn thấy đâu. Đương nhiên lấy trạng thái hiện tại của hắn, dùng dị năng cũng phóng không ra một chút lôi điện nào.
Đại não sắp tạc nứt làm hắn không cách nào tự hỏi, chỉ có một ý niệm chấp nhận chống đỡ hắn tiếp tục tỉnh táo. Đó chính là, tìm Ân Ly!
Trời xui đất khiến, phương hướng Ân Lãng tìm vừa lúc ngược lại với hướng Ân Ly đi. Ân Lãng càng đi càng lệch khỏi quỹ đạo sang thành phố bên cạnh, tiến vào mảnh đất rừng rậm.
Dị năng cạn kiệt ngay cả một tia đều không ra, máy móc từng bước một mà đi về phía trước, Ân Lãng giơ tay nhéo nhéo thái dương, trước mắt cảnh vật tựa hồ xuất hiện ảo ảnh, khiến hắn không phân biệt được hoàn cảnh chung quanh là thật hay là giả.
Sương mù trắng xóa chặn lại tầm mắt hắn, Ân Lãng không biết đây là ảo giác của hắn hay là mắt hắn có tật xấu gì. Vươn tay phải ở trước mắt vẫy vẫy, ánh mắt nhíu chặt, mồ hôi dày đặc trên gương mặt tái nhợt. Cắn răng, hắn tiếp tục bước đi về phía trước.
Đi hai bước sờ đến một thân cây, chống thân mình đi tiếp về phía trước hai bước, nhưng mà hữu tâm vô lực lập tức ngã xuống. Sương mù trắng xóa hoàn toàn đem hắn vây lại, hắn tựa hồ lâm vào một cảnh ở trong mơ……
Cơ thể Ân Lãng nằm trên mặt đất dần dần kéo dài ra, tóc ngắn màu đen cũng bắt đầu sinh trưởng tốt, mọc dài đến eo. Lộ ra nửa bên sườn mặt phong hoa tuyệt đại, mày kiếm như tấn, mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong, hơi thở mị hoặc tà tứ giống như thiên sứ sa đọa, muốn đem người ta kéo theo xuống địa ngục……
•
•
•
-HẾT CHƯƠNG 26-