Có thể là mười phút, cũng có thể là nửa giờ. đám người Ân Ly từ hành lang dài màu trắng bị đưa đến trước một cánh cửa kim loại. Cửa lớn lấp lánh ánh bạch kim, nhợt nhạt nhàn nhạt, quan trọng nhất chính là -- cửa này đang đóng!
Ân Ly ở phía sau đợi nửa ngày, xem Kiều Chấn Vũ vẫn luôn đứng bất động, liền kéo Ân Lãng đi đến phía trước. Hỏi: "Làm sao vậy? Sao không đi vào?"
Kiều Chấn Vũ dở khóc dở cười giải thích: "Cửa này không chỉ yêu cầu mật mã, còn cần vân tay, mắt đối chiếu mới có thể đi vào." Nếu có thể đi vào hắn sao lại không đi vào sao?!
"Bằng không, để Thương ca đi mở cửa đi? Thanh đao của anh ấy nhìn rất lợi hại." Ngô Nhiên trong mắt chứa tia chứa ngượng ngùng, nhỏ giọng kiến nghị.
Ân Ly giật giật khóe miệng, nếu có thể, phỏng chừng cái trán của cô nhất định sẽ chảy đầy mồ hôi.
Cửa này vừa nhìn chính là đao thương bất nhập, cho dù dùng bom đều tạc không được. Trường đao của Thương Ly...... Sẽ không bị gãy đi? Ánh mắt không tự chủ -- nhìn về phía trường đao trong tay Thương Ly.
"Còn không phải chỉ đi là vào thôi sao, còn phải lăn lộn." Ân Lãng không kiên nhẫn nói, lạnh mặt giơ tay phải lên, lòng bàn tay ấp ủ lôi điện màu tím hình cầu. Ngón tay hơi co lại, lôi điện hình cầu càng áp càng nhỏ, ở trước mắt mọi người kinh hồn táng đảm đem tiểu cầu lôi điện áp thành một viên đạn lớn cỡ viên bi.
Ân Ly trừng lớn hai con mắt, trong lòng không khỏi tấm tắc kinh ngạc, chiêu này của Tiểu Lãng thật là lợi hại, ở tương lai cũng không có mấy người có thể làm được, giống hắn thuần thục sử dụng dị năng của mình đến độ này.
Khuôn mặt Ân Lãng trầm trầm, vững vàng đem tiểu cầu ném tới trên cửa, tức khắc một trận tiếng động bùm bùm vang lên, cửa -- bị phá nát?
Dưới biểu tình phức tạp khó phân biệt của mọi người, Ân Lãng hơi ngẩng khuôn mặt tinh xảo lên, con ngươi linh động, nói: "Chị ơi, chúng ta vào đi thôi." Quả thực không thể xảo quyệt hơn.
Ân Ly đã sớm quên hình ảnh chấn động vừa rồi, trong lòng dâng lên tràn đầy tự hào.
Đây là em trai của cô!
Ân Ly híp hai mắt cười thành đường cong cong trăng non, nhịn không được ôm Ân Lãng xoa xoa tóc đen của hắn, khen nói: "Tiểu Lãng giỏi quá! Chúng ta đi thôi!"
Hai người xem nhẹ tổ năm người chết lặng ở đằng sau, chỉ có Thương Ly dường như không có việc gì tiếp tục đi theo phía sau. Kiều Chấn Vũ ngây người trong chốc lát nhớ tới đồ mình muốn tìm, không cần người nhắc nhở liền cộp cộp cộp chạy vào bên trong.
Ân Ly bọn họ cũng không đi đâu xa, ai biết phòng thí nghiệm có tên tuổi gì, vẫn để tài xế già Kiều Chấn Vũ đi thám hiểm tốt hơn. Hai người bọn họ dừng ở nơi đại sảnh, chung quanh đặt rất nhiều đồ vật, máy tính, văn kiện cùng...... thiết bị theo dõi?
Kỳ dị, văn kiện trên bàn chỉnh chỉnh tề tề, thậm chí ngay cả ly nước vẫn còn một nửa ly nước. Chung quanh lại không có xác chết cũng không có tang thi. Không giống như đã trải qua mạt thế, mà chỉ như là chủ nhân đột nhiên quyết định rời đi nơi khác, quá vội vàng, đã quên đem đồ vật thu dọn tốt.
Kiều Chấn Vũ quen cửa quen nẻo đi đến trước cửa một văn phòng trước, tay phải dán ở chỗ cảm ứng ở cạnh cửa, cửa liền mở. Xoay người phân phó một câu kêu bọn hắn không cần chạm hư đồ vật chạm, liền đi tìm tư liệu.
@Diemquanca - Mặc Niệm ♛Lê Mạn Lê An An không hứng thú, thấy ven tường có ghế xoay liền đi qua ngồi xuống, còn không quên gọi mọi người cùng qua. Rốt cuộc hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, Lê Mạn còn chưa phục hồi tinh thần lại được. Có thể nghỉ ngơi khẳng định là quá tốt rồi. Trừ bỏ Thương Ly, những người khác đều ở chung quanh quan sát hoàn cảnh.
Đột nhiên một tiếng kinh hô vang lên, Ân Ly vốn đang xem văn kiện trên bàn, nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn. Thì ra là Ngô Nhiên vẻ mặt kinh hãi nhìn hình ảnh trên màn hình.
Ngay từ đầu Ân Ly đã chú ý tới, chính giữa đại sảnh phóng một cái màn hình lớn như vậy, mắt mù mới nhìn không thấy. Cũng không biết có phải hay không điện lực quá mức dồi dào, làm những thiết bị theo dõi này hiện tại còn hoạt động. Hình ảnh phân cách thành những ô vuông chỉnh tề, chừng mấy chục cái!
Nếu là có người mắc hội chứng sợ độ cao thấy hình ảnh này thật đúng là hỏng mất.
Ân Ly hai bước đi qua, nói: "Làm sao vậy? Cô nhỏ giọng chút, ngộ nhỡ tang thi ở chung quanh bị âm thanh dẫn lại đây làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không biết chạy trốn đi đâu."
"Cô, cô mau xem! Đây là thứ gì?! Thật ghê tởm!" Ngô Nhiên che miệng nôn khan hai tiếng, chỉ vào hình ảnh theo dõi trên màn ảnh nói. Đôi mắt cũng sợ hãi nhắm chặt lại tráng sang một bên.
Ân Ly cảm thấy hứng thú thò lại gần đánh giá, Ân Lãng còn đứng ở đằng sau cô, cơ bản nhanh như gió, liền xem xong tất cả hình ảnh. Trong đó không thích hợp, ước chừng chính là......
"Cái phòng thí nghiệm này là làm thực nghiệm trên cơ thể người sao?! Nơi này như thế nào sẽ có nhiều như vậy......" Giọng Ân Ly không khỏi cao lên, mang theo tức giận hỏi, ngón tay vẫn đang run rẩy. Hoàn toàn nói không nên lời, nơi đó " đồ vật " rốt cuộc là cái gì.
"Thực nghiệm thể." Ân Lãng giọng nói trong trẻo giải thích nói, nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc gì. "Trong những tường kính đó tự nhiên là thực nghiệm thể. Hơn nữa khẳng định là thí nghiệm phẩm thất bại."
Trong hình có rất nhiều người có hình thù kỳ quái cuộn tròn ở trong những lọ thủy tinh khổng lồ. Liếc mắt một cái nhìn xem, số lượng rất nhiều.
Ân Ly đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ân Lãng, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, cô không phải sinh khí Ân Lãng nói. Mà là nghĩ đến cái khác, thực nghiệm thể?! Ngày ngày đêm đêm phải tiếp nhận sự tra tấn của những con quỷ mặc áo trắng đó, Lăng Dục Thần chạy trốn, hiện tại rốt cuộc là ở nơi nào?
Ân Ly đột nhiên cảm thấy đối với bản tính của con người có chút thất vọng, mạt thế làm lại làm trật tự xã hội của nhân loại thay đổi, nhưng nhân tâm lại so với điều này càng phức tạp hơn nhiều.
Có chút thất vọng lại có chút tự ngược hướng trên màn hình nhìn lại. Thẳng cho đến khi thấy một nơi kỳ quái mới quên đi những suy nghĩ đó, nghiêm túc quan sát.
"Mau xem! Nơi này có người, hắn còn sống!" Ân Ly như là được cứu rỗi, cao hứng kêu Ân Lãng lại đây xem.
Ân Ly vui sướиɠ thật sự quá rõ ràng, Ân Lãng vẫn nghe lời đi qua, nhìn nhìn, nửa ngày mới nói nói: "Chị ơi...... Người này có lẽ vẫn còn sống. Nhưng, tang thi ở trong đó có lẽ chị không có nhìn đến......"
Ân Ly vừa nghe, lập tức đi xem. Đúng vậy, bên ngoài căn phòng này đứng đầy tang thi, người bên trong nhìn như hôn mê bất tỉnh. Cũng không biết hắn còn sống không?
Ngô Nhiên cũng nghe thấy, bước đến, duỗi dài cổ nhìn nhìn nói: "Người này, chết rồi à?" Trong giọng nói cũng không quá xác định.
"Hắn còn sống, một số tang thi ở ngoài cửa đã chết, còn một số đang muốn đi vào. Nếu người chết rồi, sao lại như vậy được?" Ân Ly nói ra quan sát mình thấy.
Bên này tranh chấp khiến đám Thương Ly cũng chú ý tới. Thương Ly đứng dậy đi đến phía trước, hai nhìn mắt nói: "Hắn đang hoạt động."
Lần này Ân Ly tìm được quân đồng minh, nhưng Thương Ly tiếp tục nói: "Nhưng cũng không còn kịp rồi. Tang thi đã vào trong."
Ân Ly nghe thấy lời này liền quay đầu hướng hành lang chạy đi nơi tang thi xông vào trong, tuy rằng biết, người đàn ông tóc ngắn này không phải hắn, nhưng cô vẫn, nhịn không được hoảng hốt......
Hắn sẽ sợ hãi sao? Thời điểm ở nơi đó một mình? Bị tra tấn cũng không nói một lời, cắn răng chịu đựng. Vì sao, lại quật cường như thế......
Cho đến khi bị một bàn tay giữ chặt, Ân Ly mới phát hiện chính mình không biết chạy đến hành lang từ lúc nào, trước mắt dày đặc tang thi.
"Ngu ngốc! Đứng ở sau lưng em đi!" Ân Lãng khó thở nói, căn bản không biết cô lại làm sao. Một người đàn ông xa lạ không biết sống chết, cũng đáng để cô liều mạng như vậy!
Cố nén tức giận đem Ân Ly kéo đến sau lưng, trên gương mặt ngây ngô tràn đầy lửa giận, con ngươi đều mau bắn ra lửa.
Đây là một lần cuối cùng! Nếu lại một lần nữa thì, chị à, vậy cùng tôi cùng nhau......