- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới
- Chương 19
Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới
Chương 19
“Còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa, chúng ta sẽ đến thành phố T.” Kiều Chấn Vũ dùng bộ đàm nói. Bọn họ đang ở trên đường cao tốc tiến đến thành phố T.
May mắn là, mạt thế đến mặc dù từ trường bị hỗn loạn, nhưng vẫn còn tín hiệu có thể phát đi. Bọn họ mỗi ngày đều đúng giờ bật đài nghe các tin tức từ phía chính phủ tuyên bố, nhìn chung tình hình không lạc quan lắm.
Mạt thế mới đến một tháng, trật tự xã hội sụp đổ, có rất nhiều căn cứ tạm thời liên tục được xây dựng lên giành cho người sống sót. Nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều căn cứ biến mất, đều bởi vì gần đây tang thi đột ngột thăng cấp vây công các căn cứ.
Nếu trước đó tang thi là cấp 0, hiện tại đã xuất hiện tang thi cấp 1, cấp 2. Không nên đánh giá thấp sự khác biệt giữa cấp 0 và cấp 1, tang thi cấp 0 động tác cứng đờ, chỉ cần tàn nhẫn hạ tâm tiêu diệt một con thì phải là vấn đề khó gì. Tang thi cấp 1 không sợ ánh sáng mặt trời, động tác lại linh hoạt, tang thi cấp 2 động tác cùng một người bình thường không khác gì nhau, hơn nữa chúng còn lợi hại hơn.
Bọn chúng không cảm nhận được đau đớn, còn mang theo tang thi virus, người thường bị cảm nhiễm cơ bản đều sẽ biến thành đồng loại của bọn chúng. Hơn nữa có người phát hiện, dị năng giả đã bị cảm nhiễm tang thi virus chỉ là thời gian phát tác sẽ chậm hơn, cuối cùng vẫn sẽ biến thành tang thi. Hơn nữa là biến thành tang thi có dị năng! Hiện tại không có thuốc chữa trị, số lượng người sống sót vẫn luôn giảm mạnh.
Căn cứ người sống sót loại nhỏ luôn bị một đợt lại một đợt tang thi triều đánh vào trong, sau đó thất thủ, và bị diệt vong. Bên cạnh nguy hại mà tang thi đem đến, phương diện thực vật dị biến càng làm cho nhân loại lo lắng.
Giống như đoàn người Ân Ly dọc đường đi thấy, thực vật đều biến khổng lồ lên, hơn nữa trở nên có tính công kích cực cao. Thực vật, cũng có ý thức của riêng mình!
Người sống sót trừ bỏ đối mặt với đàn tang thi càng ngày càng trở nên hung tàn, những khu vực có thảm thực vật phồn thịnh đều không thể ở lại.
Rất nhiều căn cứ người sống sót là ngẫu nhiên bị tang thi triều huỷ diệt, nhưng hai ngày nay có căn cứ là bị thực vật điên cuồng cùng tang thi động vật tập thể đoàn diệt! Người sống sót đi ngang qua may mắn tránh được một kiếp, mới đem việc này bạo phát ra ngoài.
“Đây chính là thành phố T?” Lê Mạn đi theo xe phía trước, lúc sau Kiều Chấn Vũ đột nhiên kêu dừng lại, chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi.
Cũng không trách Lê Mạn lòng tràn đầy nghi ngờ, ngay cả Ân Ly đã từng ở nơi này sống một thời gian cũng thấy . Thành phố T, trước đó khẳng định là một cái thành thị, sao có thể là tòa rừng rậm nguyên thủy trước mắt này?!
Chốc lát sau, Ngô Nhiên từ trong chiếc xe trước mặt đi ra. Nhíu mày đối họ nói: “Kiều ca có việc muốn nói, chúng ta cùng đến phía trước nghe một chút, phỏng chừng, không có tin tức gì tốt.” Sắc mặt đặc biệt khó coi.
Ân Ly đóng cửa xe, cùng Ân Lãng đi qua đó. Nhìn tòa rừng rậm khổng lồ trước mắt này, lại làm cô nhớ tới ngày tháng ở tương lai. Rừng cây che khuất bầu trời, hoa cỏ so với con người còn muốn cao lớn hơn, tựa như là đi nhầm vào thế giới của người khổng lồ. Ở tương lai, bên ngoài khu an toàn cũng là cảnh tượng như thế này, thực vật cũng ngày càng thêm bạo ngược.
Kiều Chấn Vũ chờ tất cả họ đều đi tới, nhìn thoáng qua Thương Ly, xác nhận rằng hắn vẫn còn ở phụ cận, mới mở miệng nói: “Thành phố T ở bên trong, hiện tại đang bị đống cây cối này vây kín. Chúng ta chỉ có thể đi bộ vào trong.” Ngón tay chỉ bụi cỏ cao lớn dày đặc trước mắt, xe muốn chạy vào, này khẳng định là không được.
Kiều Chấn Vũ thấy Ngô Nhiên cùng Lê Mạn các cô mang bộ dạng không tán đồng, thở dài nói: “Trên thực tế, một giờ trước chúng ta liền đã đến bên ngoài thành phố T, đi vòng quanh lâu như vậy, căn bản không có đường có thể lái xe đi vào.” Cho nên phải đi bộ thôi.
“Hơn nữa theo thời gian qua, thực vật tựa hồ sẽ càng thêm nguy hiểm. Chúng ta phải đi nhanh về nhanh. Xe liền đặt ở phụ cận, chờ chúng ta quay lại sẽ dùng tới.” Kiều Chấn Vũ sờ sờ thân xe nói.
Ngô Nhiên vừa nghe Kiều Chấn Vũ nói như vậy, lập tức gật đầu nói: “Kiều ca nói có đạo lý, chúng ta liền đi thôi. Úc, còn không biết Ân tỷ có đồng ý không?” Một bộ thiên chânbộ dáng hỏi.
Ân Lãng thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh một tiếng, nói: “Cùng nhau đi cũng không có gì, nhưng đừng đến lúc đó lại có người liên lụy đến người khác, thực phiền toái.” Trên mặt cũng là tràn ngập lo lắng, biểu cảm miễn bàn rất đơn thuần vô hại. Cặp mắt xinh đẹp kia, chợt lóe lóe, đặc biệt sinh động, chọc người trìu mến.
Ân Ly nghe thế, không dấu vết bóp bóp cái tay hắn, ngầm trừng mắt nhìn hắn mắt một cái. Quay đầu xin lỗi nói: “Ân Lãng đứa nhỏ này chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, kỳ thật không phải có ý tứ kia.”
Cô sống có dễ dàng sao?! Dưỡng một cái hùng hài tử, cô có thể làm sao bây giờ? Nhân gia cũng chưa nói cái gì khó nghe, đứa nhỏ này liền trực tiếp dỗi thượng. Đi Thự Quang nếu là đường ai nấy đi thì không có chuyện gì, hiện tại thì nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
*Hùng hài tử (熊孩子): ý nói đến đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử. (brat, naughty child, wild kid)
Ngô Nhiên bị khí nghẹn, nhưng Ân Lãng thân phận lại là dị năng giả, cô ta cũng không dám biểu hiện quá mức. Chỉ có thể ở sau khi nghe Ân Ly nói cười cười: “Đồng ngôn vô kỵ.” Ánh sáng trong hai con ngươi tối sầm lại.
Lê Mạn xem tình huống không ổn, liền kêu con gái lại đây, “An An, mau tới đây đem đồ đạc của chúng ta thu thập một chút, chúng ta một lát liền tiếp tục đi.”
Lê An An thấp thấp lên tiếng, đi đến ghế điều khiển phụ đem balo khoác trên lưng, đem theo túi của mẹ cô bé đã đi tới. Đại gia coi như không có việc gì phát sinh từng người quay về thu thập.
Kiều Chấn Vũ trực tiếp đi đến trước mặt Ân Ly, da mặt dày hỏi: “Ân Ly, không gian của cô có lớn không? Đem vài thứ đồ kia của tôi cất vào giúp tôi. Xe ném đi còn có thể lại tìm, những tư liệu này nếu ném đi, thì chính là tổn thất của nhân loại!” Biểu tình đặc biệt nghiêm túc, động tác đặc biệt hài hước khoa tay múa chân nói.
Ân Ly trong lòng phun tào, anh nếu không biết không gian tôi lớn bao nhiêu, vậy hai ngày anh đang lên cái kế hoạch cái gì? Còn không phải muốn là đi thành phố T để tìm thêm đồ hữu dụng, rồi xem có cơ hội lại tìm thêm điểm vật tư sao?
Bất quá vì về sau Kiều Chấn Vũ chính là một nhà vĩ đại khoa học gia, văn kiện gì đó, Ân Ly còn để ý nhiều hơn so với hắn.
“Được, anh đem đồ chuẩn bị tốt đi, lát nữa tôi sẽ giúp anh cất đi.” Ân Ly đặc biệt dễ nói chuyện.
Kiều Chấn Vũ cười nói: “Tôi đều chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ cô thôi.” Hắn da mặt dày nói vô cùng tự nhiên.
Ân Ly vô ngữ, trực tiếp giúp hắn đem đồ cất đi, lúc này đồ đạc của mọi người đều cũng thu dọn xong, đem xe đậu ở gần sườn núi cách đó không xa, đoàn người hành trang đơn giản cùng nhau đi vào trong rừng rậm.
Nếu không để ý tới những cành cây đang múa may quanh mình đó, cùng các thực vật nhận không ra hình dạng nguyên bản đang giương nanh múa vuốt, thì cả đám Ân Ly nhìn giống như là tới đạp thanh.
Rừng rậm cỏ cây um tùm, đóa hoa diễm lệ, trong không khí trừ bỏ hương vị cỏ xanh, còn kèm theo một cổ mùi hương nhè nhẹ “Oa, Tiểu Lãng!” Ân Ly chợt hô lên, Ân Lãng nhanh chóng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cô bình yên vô sự, lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn cô.
Ân Ly đặc biệt xấu hổ cào cào đầu tóc, nói: “Chị chỉ là muốn nói, em lớn thật nhanh quá! Trước đó hình như mới cao đến bụng chị như này, mà hiện tại đã cao đến gần bả vai chị rồi?! Hay là chị nhớ lầm?” Trong đầu chứa đầy dấu chấm hỏi nghĩ có lẽ là chính mình nhớ lầm?
Ngô Nhiên chẳng hề để ý quay đầu nói: “Tiểu hài tử vốn dĩ lớn rất nhanh a, quavmột đoạn thời gian không để ý tới, khẳng định đã trưởng thành rồi! Có vậy cũng làm ầm lên.” Biểu tình như thấy một cái gia trưởng không hiểu chuyện.
Nhưng tôi cũng không phải đã biết hắn lâu lắm a…… Ân Ly chớp chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ là cô nhớ lầm đi? Bất quá chiều cao này, Ân Lãng cũng không giống đứa bé mười tuổi, càng giống như là thiếu niên nhỏ 13-14 tuổi hơn.
Ân Lãng thấy Ân Ly đã bỏ qua việc này, sống lưng cứng đờ mới thả lỏng xuống. Thực tế, hiện tại mỗi ngày hắn đều có cảm giác xương cốt được kéo dài ra, như là cành cây đang đâm chồi. Mỗi buổi sáng tỉnh lại, trong xương cốt đều phiếm một cổ cảm giác đau nhức.
Hắn ngày càng cao hơn! Mà hắn lại hoàn toàn không biết là bởi vì sao chứ?
Bọn họ ba người ở bên này nói chuyện, Thương Ly cùng Kiều Chấn Vũ đi tuốt ở phía trước, ở giữa chính là Lê Mạn và Lê An An. Nghe thấy Ân Ly kêu một tiếng, thần kinh lập tức căng chặt lên, sau lại biết là nguyên nhân này. Dở khóc dở cười tâm cũng thả lỏng xuống.
Lê Mạn cùng con gái mình nhìn mặt trời khổng lồ, đều chọn đi vào chỗ râm mát. Nhưng khẳng định là không dám tới gần dưới các cây cối, cách xa mấy mét.
Biến cố trong nháy mắt liền phát sinh!
Một cái rễ cây thô dày quấn lên mắt cá chân Lê Mạn, đem cô ấy kéo đi nhanh chóng. Lê Mạn sợ hãi kêu lên một tiếng, Lê An An không suy nghĩ lập tức chạy theo.
“Thương Ly, mau! Anh đi trước!” Kiều Chấn Vũ phát hiện không đúng, hô.
Nhân gia Thương Ly còn cần hắn kêu? Hắn đã sớm chạy về phía trước vài bước đuổi theo Lê Mạn, dùng trường đao vung chém qua, tính toán chặt đứt rễ cây đem người cứu.
Thế nhưng đao chém không được?!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới
- Chương 19