¬¬¬¬____
Đại hán* đầu trọc cũng không biết những lời nói này của chính mình sẽ khiến hắn chạm mặt với Tử Thần bên kia, ngược lại là Ân Ly cứu vớt hắn vượt qua khoảng cách giữa nước và lửa.
[*] Đại hán: Chỉ người cao to, khỏe mạnh.
"Các cô ấy đúng là bạn đồng hành của chúng tôi, nhưng mà tôi cảm thấy, khả năng anh sẽ nghĩ xử lí một số chuyện khác trước." Ân Ly cười đến ôn nhu lại điềm mỹ*, trên gò má thanh tú còn ẩn ẩn hiện lên má lúm đồng tiền.
Theo ngón tay mảnh khảnh của Ân Ly, đầu trọc nhìn về hướng phía sau, hoảng sợ.
Hóa ra vào lúc bọn họ nói chuyện, không biết khi nào, một con gì đó giống như một con zombie mèo thành người đứng phía sau một đám của đầu trọc. Trừng mắt xanh mượt dựng đồng tử lên, cũng không biết là nhìn bọn họ bao lâu, phía áu lưng đầu trọc không ngăn được mồ hôi lạnh đổ xuống, biểu tình trên mặt cũng ngưng trọng thêm.
So sánh với đầu trọc chỉ là hoảng sợ, ngược lại tự hỏi cách đối phó. Biểu hiện của thủ hạ bên cạnh hắn lại kém hơn nhiều, sợ tới mức tay bắt đầu con tin trực tiếp buông ra, một bộ dáng giật mình đến quá độ.
Cũng không là như thế sao, thuộc hạ hệ hỏa của đầu trọc đứng ở con đường duy nhất trước mắt con zombie mèo, đâu giống đầu trọc, chỉ đứng ở phía sau bọn họ. Quan trọng nhất chính là - con zombie này cũng quá lớn! Trừ bỏ bộ dáng của lông rất hoàn hảo ở phần đầu, ở chỗ khác đều là máu thịt mơ hồ, miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương. Tròng mắt sâu thăm không xê dịch nhìn bọn họ, làm cho trong lòng người ta không khỏi run sợ.
Lúc này cũng không ai quản Lê Mạn và Lê An An chạy đến chỗ nào, trên thực tế, hai người các cô cũng không có chỗ chạy. Cửa thì có zombie mèo đứng, các cô trừ bỏ lựa chọn chạy về phía bên cạnh hai người Ân Ly, thật đúng là không còn lựa chọn nào khác.
Sự cố đều là phát sinh trong nháy mắt, từ khi hai người Lê Mạn bị bắt tới, đến cả ba người thiếu nữ cùng phát hiện ra con zombie mèo, tiện đà hét lên một tiếng. Con zombie mèo liền meow một tiếng, vươn ra móng vuốt lợi hại hung ác tới chỗ của đầu trọc, nhào tới!
Đừng nhìn một đám người đầu trọc không phải người tốt, nhưng cả đội hợp tác thì xem như thành thục, lúc này cũng không phải lúc che dấu thực lực cái gì. Một bên phóng ra tấm chắn đất ngăn cản bước tiến của zombie mèo. Một bên sai khiến thuộc hạ phối hợp vũ khí ngăn cản, dị năng phụ trợ.
"Đừng kêu! Cô nghĩ muốn đem con zombie mèo lại đây sao!" Đầu trọc hung ác nói chặn lại tiếng hét của Ngô Nhiên, đáng tiếc không biết cô ta là không nghe thấy hay là vẫn còn sợ hãi, một bên run bần bật một bên kêu.
So với sự sợ hãi của Ngô Nhiên, Lý Hi trực tiếp nhặt gậy gỗ bên cạnh, tuy rằng tác dụng tựa hồ không quá lớn, nhưng tốt xấu cũng có thể bảo vệ thân thể.
Mà Ân Ly của chúng ta đâu? Cô chính là đang tránh ở đường chiến cuối cùng dỗ Ân Lãng đó.
"Tiểu Lãng, em không phải là tức giận đi? Kia cũng không có biện pháp nha, bọn họ liền tính là người xấu, chúng ta cũng muốn cùng nhau đem con....À, con mèo biến dị kia gϊếŧ mới được a. Bằng không chúng ta sẽ nguy hiểm."
Ân Ly không có quá nhiều kiến thức về giá trị vũ lực chiến đấu cường hãn của con zombie mèo, nhưng thật ra biết chỉ cần Ân Lãng nghĩ, chắc chắn vẫy vẫy tay có thể diệt được nó.
Không sai, cô chính là mù quáng tin tưởng Ân Lãng như vậy. Ở đây là mạt thế, đáng tin cậy nhất chính là hắn.
Ân Lãng đạm mạc nhìn thoáng qua tình hình chiến đấu kịch liệt giữa một con mèo với mấy người, trước đó hắn ngẩng đầu xem, con mèo zombie đã cào một nhát phá nát cổ họng của một người, meow một tiếng lại đi hăng hái chiến đấu.
Quay đầu nhìn xem ba người áo rách quần manh* bên cạnh, còn có hai người Lê Mạn không nói một lời, đột nhiên cảm thấy những nguời này thật đáng chết, thế giới này chỉ có hai người bọn họ không phải càng tốt sao. Cứu? Cứu cái gì?
[*] Áo rách quần manh: Giống như chỉ quần áo lỏng lẻo, không ra cái gì.
Nhìn mặt Ân Ly đầy chờ mong, eo cong một nửa đứng ở trước mắt hắn. Hắn chỉ nhíu mày tự hỏi - những người này rốt cuộc có thể chết nhanh lên hay không.
Đặc biệt là Ngô Nhiên bên này giống như bị điên rồi, chạy đến phía sau đầu trọc, đẩy hắn một phen. Phỏng chừng nghĩ muốn đem hắn đẩy đến trước mặt con zombie mèo, nhưng ai ngờ hắn sớm có phòng bị, lúc cô chạy tới thì luôn luôn thời khắc nào cũng đề phòng. Xoay người linh hoạt, Ngô Nhiên không kịp phòng bị thì bị té ngã xuống đất, theo sát phía sau cô còn có Trương Hi Ảnh cũng không đem cô kéo về, liền trơ mắt nhìn con zombie mèo đem cô ấn ở trên mặt đất cắn chết.
"Mày, cái tên xấu xa này! Mày và tao liều mạng!" Lý trí của Trương Hi Ảnh cũng sớm biến mất hầu như không còn, tay không tấc sắt liền đi lên hướng phía trên, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, đủ loại từ mạt thế tới nay, cuối cùng là áp đè, chặt đứt một dây thần kinh cuối cùng của cô.
Đầu trọc đã sớm cảm thấy phiền với cô gái đó, con zombie mèo không có gϊếŧ chết cô, hắn đưa cô một đoạn đường! Một cái chùy thủy bén từ sườn eo rút ra, một đao lướt qua cổ họng cô, trong ánh mắt lạnh lùng của hắn viết hai chữ chết đi.
"Không cần!" Lý Hi cầm gậy gộc chạy tới, nhưng mà khoảng cách vài bước, liền thấy con zombie mèo từng bước từng bước đem đám người gϊếŧ hết. Nhìn bạn bè chết liên tiếp, cô chỉ có thể nắm gậy gỗ, trừng mắt với con zombie mèo, lại không có cách nào có thể tưởng tượng, không có biện pháp nào khả thi.
Cuối cùng, cô chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ân Ly, dù sao cũng là cô cứu bọn họ. Bên kia Lê Mạn nắm chặt tay con gái, khẩn trương không thôi, sợ tai nạn buông xuống trên người bọn họ.
Nhìn thì thời gian giống như rất dài, nhưng trước sau vốn dĩ chỉ có vài phút, phía trước đã chỉ còn đầu trọc che cánh tay bị thương chạy về phía bọn họ, tính toán họa thủy đông dẫn*. Càng không xong chính là, không biết đồng bọn của zombie mèo vì cái gì, càng ngày càng nhiều con zombie mèo vây quanh bọn họ.
[*] Họa thủy đông dẫn: Cả đám cùng chịu trận.
Ân Ly gấp đến không chịu được, nhưng giá trị vũ lực của cô quá kém! Từ trong không gian kia lấy ra căn côn sắt, nghĩ nghĩ không thể giúp gấp cái gì nhưng cũng không thể kéo chân sau của Ân Lãng.
Ai ngờ đại gia Ân Lãng cảm thấy đúng lúc có thể giải quyết một chút gia hỏa chướng mắt đó, nhiều nhất là trong chốc lát không cẩn thận xảy ra việc ngoài ý muốn này, người này không phải rửa sạch không sai biệt lắm sao? Lúc hắn vươn tay phải tụ tập cầu điện lực nổi lên, hai người nam thiếu niên trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện bên ngoài.
Một người mang trang phục thể dục màu lam, đậu một chiếc xe jeep màu đen ngừng ở bên ngoài. Một người đàn ông mang một bộ trang phục màu đen, mở cửa xe, tay cầm kiếm dài, vẻ mặt hờ hững hướng tới chỗ bọn họ đi đến.
So với tác phong gϊếŧ người không thấy máu của Ân Lãng, cái người đàn ông trang phục đen sử dụng kiếm dài phá lệ soái khí.
Người đàn ông sử dụng kiếm dài, gϊếŧ chết con zombie mèo giống như bổ dưa, rất đơn giản. Lưỡi kiếm mang theo khí lạnh đài đặc, mỗi lần múa may trong không khí tựa hồ đều có một tầng màu trắng trong suốt loang loáng xuất hiện trước mắt. Nếu không phải là tình cảnh không đúng lắm, người đàn ông kia nhất định là đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp này, mặt lạnh đồ đen, mặt mày thanh tuấn, môi mỏng hơi giống một khối đá đẹp, dáng người thon dài.
Động tĩnh bên ngoài chỉ cần không phải người chết đều có thể phát hiện, Ân Lãng nhanh chóng nghĩ cách giải quyết con zombie mèo lớn này, làm lơ ánh mắt cừu hận của đầu trọc, lập tức ôm ngực đi tới cửa quan sát.
Tuy rằng Ân Ly cảm thấy Tiểu Lãng nhà mình tràn ngập tuyệt đối chí khí Bá Vương! Nhưng mà thân hình cao này....Thật sự làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Ân Ly theo sát phía sau hắn cũng thấy mấy người đàn ông bên ngoài. Lê Mạn cũng lôi kéo con gái chạy đến. Ngô Nhiên tự nhiên cũng không lạc hậu, đặc biệt mặt sau còn đầu trọc nhìn bọn họ như hổ rình mồi.
Chờ người đàn ông kia dùng kiếm dài giải quyết phiền toái bên ngoài, mới đến gần bọn Ân Ly, liền thấy hắn đột nhiên nhảy dựng lên múa may kiếm dài chém về phía Ân Lãng. Đột nhiên một tay không kịp phòng ngừa này, thế nhưng đem Ân ly dọa đến ngây người, lập tức ôm lấy Ân Lãng, sợ hắn bị thương.
Ân Lãng lại không có động tác dư thừa gì, chỉ là âm thanh vang lên trong lòng ngực ấm áp của Ân Ly: "Không có việc gì." Đương nhiên, cũng là Ân Ly không nhìn thấy khóe miệng amng nụ cười của hắn, bằng không khẳng định sẽ không cảm thấy hắn sẽ bởi vì sợ hãi mà bảo vệ hắn.
Ai ngờ người đàn ông huy động kiếm dài bổ về mặt đầu trọc phía sau, vốn dĩ đầu trọc nhân lúc bọn họ không chú ý cầm chùy thủy tính toán gϊếŧ chết Ân Lãng.
Hắn đã nhìn ra, thiếu niên nhỏ này có năng lực không yếu, nhưng nhìn bọn họ bị gϊếŧ lại thờ ơ, bây giờ hắn cũng bị con zombie mèo cào bị thương. Căn cứ vào kinh nghiệm trước đó, qua 24h, hắn cũng sẽ biến thành một con zombie! Một khi đã như vậy, hắn cũng sẽ làm cho bọn họ không còn hoàn hảo!
Cuối cùng đầu trọc thừa dịp lúc bọn họ không chú ý đến, cầm chùy thủy tính toán đưa Ân Lãng một đoạn đường, lại bị người đàn ông này đột nhiên xuất hiện chém gϊếŧ.
Sau khi người đàn ông gϊếŧ đầu trọc, lấy ra vải bố tùy thân màu trắng chà lau thân kiếm, lặp lại như vậy, chà lau sạch sẽ sau đó đem vải bố trắng ném. Động tác rất soái khí, nhưng mà thanh âm ríu rít mặt sau có chút pha hư hình ảnh.
"Ai nha, Thương ca! Em đã cùng anh nói, muốn lau kiếm thì nói cho em, em cho anh nước. Mỗi lần anh gϊếŧ zombie liền lãng phí một cái khăn, lãng phí đó quá nhiều! Này đều đang ở mạt thế...." Người đàn ông áo lam lải nhải khẩn trương đếm kĩ tài nguyên, khinh bỉ hành vi thì liền vứt chơi cho soái của hắn.
Thương ca lạnh nhạt nhìn hắn một cái nói: "Anh không gϊếŧ zombie." Hắn gϊếŧ người, còn có zombie mèo.
Người đàn ông áo lam càng kích động, "Thương ca, gϊếŧ mèo cũng không thể lãng phí như vậy nha! Bất luận là gϊếŧ cái gì! Sau này kiếm của anh bẩn thì quay về, em giúp anh rửa sạch sẽ!"
Thương ca không phản ứng nhìn hắn, quay đầu nhìn nói với Ân Lãng: "Tôi tên là Thương Ly, em ấy tên Kiều Chấn Vũ. Tính toán đi căn cứ Ánh Rạng Đông, đi ngang qua nơi này." Giữa cường giả tựa hồ có cảm ứng nào đó, tuy rằng Ân Lãng nhìn nhỏ, nhưng, Thương Ly chính là cảm thấy hắn không giống nhau.
Ân Lãng khốc khốc không nói lời nào, áp dụng chính sách không phản ứng. Ân Ly vẫn còn tâm hồn cảm kích đối với hắn, vừa rồi nếu không nhờ hắn, không chừng còn chưa biết Ân Lãng thế nào.
"Tôi tên Ân Ly, em ấy tên Ân Lãng. Chúng ta muốn đi thành phố A, úc, chính là căn cứ Ánh Rạng Đông." Ân Ly nói giải thích.
Kiều Chấn Vũ nói thầm nửa ngày cuối cùng phát hiện cũng chưa có người nào để ý đến hắn, nghe được mục đích đến chỗ giống như bọn họ, liền mời nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi, trên đường cũng có thể chiếu ứng* lẫn nhau." Tươi cười như ánh mặt trời, cùng mặt lạnh của Thương Ly thế nhưng lại có tính tình hoàn toàn không giống nhau.
[*] Chiếu ứng: Chiếu cố, ứng phó.
"Có thể, có thể mang tôi đi không? Tôi, tôi cũng sẽ gϊếŧ zombie." Ngô Nhiên ngượng ngùng kéo kéo khăn tắm, ngượng ngùng nói. Mọi người đều đã chết, nhưng cô còn muốn tồn tại đi ra ngoài, nếu không thể đi theo bọn họ, một cái tay kia của một cô gái nhu nhược như cô, tay không tấc sắt, kết cục cũng có thể nghĩ. Cho nên da mặt dày nỉ non nói, con ngươi tràn đầy bất lực.
Ân Lãng nói chậm rì rì: "Nhưng trên xe chúng ta không có chỗ trống." Lạnh lùng nhìn về phía hai người Lê Mạn vô dụng, nghĩ nếu không thì đem các cô ném đi?