Trương ca cùng một đám ít người đi trước, Ôn Nhu ở một bên, Lưu Hiểu Yến kế cuối, Hầu Tử ở đằng trước, nhìn bộ dạng phi thường chật vật.
Vốn là không trông thấy cánh cửa lớn đâu còn có chút kinh hỉ, nhưng trông thấy bên trong đã từng có vô số đồ vật, rõ ràng đã bị người khác càn quét không ít. Trương ca đột nhiên tức giận.
"Tôi đã nói nên đến nơi này trước, cô không phải là nói thức ăn trong siêu thị rất nhiều sao. Kết quả thì sao!? Zombie lại nhiều, đồ vật lại chẳng có bao nhiêu, các huynh đệ đã có ba người chết! Nếu như không phải chúng ta đi đến đường cùng, tôi thật sự muốn hoài nghi cô có phải là cố ý không." Trương ca đè nén tức giận trong lòng mà nhẹ giọng lại.
Như một con độc xà mang ánh mắt ngoan lệ mà nhìn chằm chằm Ôn Nhu, mang theo một đống ý nghiệm lướt qua trong đầu, cuối cùng lại cảm thấy cô không vì cái gì mà phải làm như vậy. Dù sao cũng không thể nghĩ rằng, chính cô cũng sẽ bị Zombie cắn chết, lại không có nhiều sức chiến đấu, còn cần phải nương tựa nhờ bọn hắn bảo hộ?
"Tuy đồ vật ít, nhưng cô cứ cầm lấy trước, tôi cùng Hầu Tử trông chừng, không cho người khác tiến vào." Trương ca vượt qua bên người Ôn Nhu, nhìn lướt qua bốn phía, không có phát hiện tượng dị thường.
Ôn Nhu đi đến cầm lấy túi đựng gạo còn lại bỏ mấy thứ đó vào không gian, đứng sau lưng cô là Lưu Hiểu Yến. Ân Ly vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu nhìn hướng còn lại, vừa vặn trông thấy Lưu Hiểu Yến cũng theo hướng hẻo lánh này nhìn sang. Trông thấy được lông mày nhỏ nhắn của Ân Ly giương lên dưới nắng, một mặt nuông chiều hiện lên một mạt ý cười lạnh lùng, dùng tay vẫy vẫy nhẹ nhàng, Ân Ly biết rõ, đây là đang gọi cô qua.
Ân Ly đang định đứng lên, lại bị Ân Lãng kéo cánh tay lại, cánh tay nhỏ bị lực lớn lưu lại, lại không để cho Ân Ly động đậy.
"Đừng đi! Bây giờ chị đi là muốn để cho bọn họ nghi ngờ? Chờ cơ hội....Nếu như không còn cách nào khác, coi như xong." Ân Lãng tỉnh táo nói.
Chỉ có kẻ ngốc này mới cảm thấy hành động lỗ mãng sẽ có kết quả, hắn có thể khẳng định nói, đi với Ân Ly tuyệt đối không có quả ngọt để ăn!
Đừng nhìn chỉ có Trương ca và Hầu Tử hai người bọn họ, nhưng hai người bọn họ đều là dị năng giả, nếu bị phát hiện bọn họ đối với Ôn Nhu động tay động chân, tuyệt đối sẽ giận điên lên! Đến lúc đó sẽ đối phó với Ân Ly, nói không chừng sẽ như vậy.
Ân Lãng nắm chặt bàn tay nhỏ, không đủ, còn chưa đủ! Lực lượng của hắn chưa đủ mạnh mẽ, không có cách nào bảo hộ Ân Ly an toàn. Trước kia tựa hồ hắn có được một loại năng lực cường đại mạnh mẽ, hiện tại năng lực đặc biệt đó thật yếu ớt đến đáng sợ. Nghiêng đầu, tầm mắt đặt trên người Ân Ly, quyết định trong chốc lát sẽ đối với bản thân hắn động thủ!
Đầu kia Ôn Nhu đã thu thập xong đồ vật thất thất bát bát, cơ bản là đem những đồ vật còn lại quét sạch, có thể thấy được cô nhắn nhủ không gian đã đựng không ít đồ vật. Cũng là Trương ca vội vàng đề phòng Zombie xung quanh, không có phát hiện sự dị thường của cô.
Ân Ly cho rằng bọn họ thu thập xong sẽ rời đi, ai biết rằng Trương ca như phát hiện cái gì, bước đi tới chỗ bọn họ. Đi vài mét, một hồi tiếng vỗ tay từ trong một nhà kho khác truyền đến, Ân Ly men theo khe hở trong khung hàng nhìn sang - Là Triệu Vân Long!
Ba ba ba! Hai bàn tay Triệu Vân Long không ngừng vỗ, trên mặt đầy nét nhàn nhã, đi theo phía sau là năm, sáu tên thủ hạ, mặt khác một nhóm còn lại không biết là đang thu thập vẫn tư hay thanh lí Zombie hoặc là chết hết rồi.
"Trương huynh đệ thật đúng là người tài ba, thủ hạ cao tay không ít. Đừng nhìn dị năng giả thủ hạ của tôi nhiều, còn không có một người nào có dị năng không gian đặc biệt." Triệu Vân Long hơi tiếc nuối, vừa cười, vừa nói.
Ân Ly trực tiếp trong lòng chế nhạo: Quê mùa! Về sau, dị năng không gian tùy thân là một cái dị năng nát đường. Ngươi còn tưởng rằng cái thứ này có nhiều nhưng không dễ dàng tìm? Rốt cuộc là ai nói cho ngươi nha?
Trương ca rõ ràng không có một nụ cười nào mang theo ý thân thiện, chỉ là mang theo ý cảnh giác nhìn hắn, đi đến bên cạnh Ôn Nhu, đem cô kéo ra sau lưng, tựa hồ làm như vậy giống như làm cho người khác không nhìn thấy.
"Tôi cho rằng, chúng ta đã bàn luận phương thức phân phối? Đồ vật cậu muốn cũng đã đành, đến người mà cậu còn muốn cướp hay sao!?" Trương ca trầm giọng mắng, hắn đã cảm thấy tên mặt trắng này mặt mũi trần đầy âm kế, xem! Quả thực là giấu đầu lòi đuôi rồi!
Triệu Vân Long hơi tiếc nuối nói: "Kỳ thật tôi cũng không muốn, nhưng, ai bảo đội viên của anh muốn tôi đến đây? Tôi cảm thấy từ chối ý tốt thì thật bất kính rồi." Cười đến nỗi Ân Ly cảm thấy hắn là thiếu đòn.
Trương ca đang định xoay người đi chỗ khác chất vấn Ôn Nhu, đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, thình lình bị một cổ lực đạo đánh đến, sau lưng là một con dao găm. Trương ca vẻ mặt không dám tin nhìn mũi dao trước ngực của mình, quay đầu trông thấy Ôn Nhu tuy vẻ mặt khẩn trương, nhưng bộ dáng lại mang vẻ không thẹn với lương tâm, lòng tràn đầy khó hiểu.
"Cô, vì cái gì?...." Trương ca không hiểu lắm, tuy hắn đối xử với Ôn Nhu không tính là quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi làm cô phản bội như vậy.
Vẻ mặt Ôn Nhu thật có lỗi, che lại miệng, nước mắt trong con ngươi chuẩn bị chực trào chờ rơi xuống: "Thực xin lỗi, Trương ca, tôi cũng thật không muốn."
Hoa sen hi sinh vì chính nghĩa - Bất cứ lúc nào cũng thừa nhận sai lầm, nhưng chính là không thay đổi! Hơn nữa hai mắt đẫm lệ giàn dụa, ấm ức giống như không giống người cầm dao đâm người khác. Hắn còn cảm thấy tâm điện cô ta đều có thể coi nhuần nhuyễn.
Cho dù về sau dị năng giả có vượt qua sơ kỳ, năng lực đặc biệt mới có thể tiến vào bậc khác, nhưng cường hóa thân thể là đã sớm tiến hành qua. Cho dù Ôn Nhu có chọc hay không chọc Trương ca một dao, hắn vẫn là sống rất tốt.
Ôn Nhu mang bộ dạng thịnh thế Bạch liên hoa, nhưng khiến cho Lưu Hiểu Yến bên cạnh quá sức chán ghét. Rõ ràng cô ta cùng loại với ba người đàn ông này. Nếu như không nghĩ biện pháp giải quyết, về sau tuyệt đối không có cơ hội.
Lưu Hiểu Yến lần nữa nhìn sang bên Ân Ly, Ân Ly trốn rất tốt. Bên này mặc dù Trương ca vẫn không tiếp thu được việc Ôn Nhu phản bội hắn, thế nhưng lại tức giận với Triệu Vân Long!
"Triệu Vân Long! Cậu thật quá mức làm càn! Cậu muốn Ôn Nhu, tại sao lại đem các huynh đệ của tôi hại chết!" Trương ca trước sau đã liên tưởng lại đã nghĩ được chỗ hành vi không đúng của Ôn Nhu, nổi giận đùng đùng chất vấn.
Triệu Vân Long bất đắc dĩ giang tay, "Có lẽ là, nhàm chán..." Đáy mắt hắn hờ hững mang vẻ cười nhạo lại để cho Hầu Tử không thể nhẫn được tính tình ngao ngao tiến về phía trước, hướng tới chỗ Triệu Vân Long vọt tới.
"Không biết tự lượng sức mình." Triệu Vân Long duỗi thẳng cánh tay, băng tuyết cỡ nhỏ theo đầu ngón tay tròn mà khuếch tán, lập tức đem đầu Hầu Tử thành tượng băng điêu khắc long lanh.
Trông thấy năng lực của Triệu Vân Long đặc biệt mạnh mẽ, Trương ca cảm giác chính mình cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng năng lực hệ hỏa của hắn cũng không phải củi mục! Nhất định sẽ không để cho những người kia sống tốt.
Không do dự, Trương ca tựu hóa một đoàn cầu lửa chói mắt vọt tới, mang theo ý tự sát giống như quyết tâm, ngược lại quả thật làm cho không ít năng lực phòng bị của đám thủ hạ Triệu Vân Long hoảng loạn trận nhỏ, đủ mọi màu sắc từ dị năng phát ra. Cuối cùng vẫn là Triệu Vân Long ra tay sử dụng tường băng mới tránh khỏi không ít tổn thất.
Trong lòng Lưu Hiểu Yến tức giận đến đỉnh, Trương ca không có não này thật sự lợi hại! Hắn tốt xấu cũng phải đem Ôn Nhu giải quyết hết! Hắn lại bỏ qua tên đầu sỏ này là có ý tứ gì?
Không ai có thể phản ứng, xấu hổ đứng tại chỗ cô, Ôn Nhu đã sớm rạo rực thành mảnh, chạy đến bên người Triệu Vân Long, tràn đầy nhu tình nói: "Anh xem, đây là thành ý của em! Em đều mang những thứ đó cất kĩ rồi, về sau em có thể gia nhập đội ngũ của anh!" Đôi mắt nhỏ mang theo ý chờ mong.
Trên mặt Triệu Vân Long ôn hòa, vui vẻ tựa hồ cũng không biến sắc nhiều quá, chỉ ra hiệu Tiểu Lục sau lưng an bài. Quay đầu, nhìn không gian yên tĩnh trước mắt nói: "Còn không ra? Xem đùa giỡn xong rồi, cũng muốn cho mất đồng tiền giấy, làm cho tôi vui a?" Con mắt trực tiếp nhìn chăm chú nơi Ân Ly, Ân Lãng núp kín.
Không còn cách nào khác, Ân Ly và Ân Lãng phải đứng lên, Triệu Vân Long thấy bọn họ, nhiệt độ hai mắt đều tăng lên không ít. Bất quá, ánh mắt của hắn lại chĩa về hướng Ân Ly nhiều hơn.
"Tôi thật không thể nghĩ được, đội ngũ của các ngươi có hai dị năng giả có dị năng không gian. Còn có một dị năng giả hệ lôi, các người, còn có bí mật nhỏ gì không nói ra nốt đi?" Triệu Vân Long mang theo một bộ dáng ôn hòa, nhã nhặn, bộ dáng giảng đạo lí, Ân Lãng trực tiếp nhăn mi.
Ôn Nhu cùng Lưu Hiểu Yến là lần đầu tiên biết rõ, cho nên người phía trước không dám tin nhìn lại cô, sau đó nghĩ mình có không gian tùy thân, ngược lại bình tĩnh bớt. Mà thân Lưu Hiểu Yến oán giận ngút trời, các người có dị năng đặc biệt tại sao lại không nói? Rõ ràng là có thể thay thế vị trí của Ôn Nhu.
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, chuyện của tôi cũng không tới phiên anh quản!" Ân Ly cả giận nói, cũng không biết tại sao người này biết được, thật là lớn ý rồi. Cô bây giờ không thể giả mạo thành dị năng giả không gian, nhưng chỗ kỳ dị của Ân Lãng lại không nghĩ nói cho người khác biết.
(*)Đạo bất đồng bất tương vi mưu / "道不同,不相为谋" : Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng. [Nguồn: daoduckinh.com]
"Hai người đều nghĩ như vậy? Phải biết rằng, tôi còn có riêng một viện nghiên cứu, yêu nghiên cứu về người kì quái." Triệu Vân Long cười lạnh, khiến cho Ân Ly phát run.
Ân Ly phát hiện, lúc Triệu Vân Long phun ra cái phòng thí nghiệm sau này, áp khí quanh thân Ân Lãng đều thấp không ít, lược lớn phát lên chặn mắt hắn, lại không để cho Ân Ly phán đoán được hắn đến tột cùng là có tức giận hay không.
"Đến đây, bảo bối. Chẳng lẽ cậu muốn nằm ở trên đài thí nghiệm lạnh băng? Tư vị như vậy cũng không biết qua." Triệu Vân Long tựa hồ hiểu rõ quá trình kia, hơi tiếc nuối nói.
Khi đang nói chuyện, Triệu Vân Long nhạy cảm phát hiện không gian xung quanh trở nên khác thường, không có khí lưu đang lưu động làm cho trở nên an tĩnh quỷ dị, mạnh mẽ uy áp làm cho tinh thần người ta sụp đổ đã trở thành một đầu tuyến thẳng tắp, là ai làm!?