Một đêm ngủ không mộng mị, Ân Ly thần thanh khí sảng vươn vai, cô cảm thấy giường ở thế kỷ 22 vẫn là thoải mái nhất. Mềm hơn rất nhiều so với giường đơn trong tương lai.
Cô thức dậy nhìn xung quanh, Ân Lãng đâu rồi? Hôm qua hắn rất muộn mới đi ngủ, lại còn một hai muốn ngủ ở mép giường. Khăng khăng nằm trên vỏ chăn của hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đầy sự kiên trì, mày kiếm đang nhăn lại thành hình dạng bánh quai chèo, trông cực kỳ ủy khuất.
Thật là, trẻ con, có chút kì quái a. Không biết mới sáng sớm hắn đã chạy đi đâu?
Ân Ly đang suy nghĩ về điều này, thì thấy Ân Lãng đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một khay thức ăn có một bát cháo và một đĩa củ cải với nước sốt. Thấy Ân Ly, mặt có chút lúng túng, nhìn xuống bát cháo, nói: ".. Mau đi rửa mặt đi, em vừa đi lấy cho chị chút đồ ăn, nửa tiếng mọi người sẽ xuất phát."
Ân Ly chợt nhớ ra mình vẫn còn một nhiệm vụ ngày hôm nay, cô cần phải tiết kiệm nhiều thứ đặt vào không gian! Cô lập tức nhảy ra khỏi giường và nói: "Chị đi rửa mặt ngay đây!" Cô tùy tiện chạy đi, không để ý đến chính mình hiện tại là bộ dạng gì, một chút tự giác của nữ nhân cũng không có.
Ân Lãng lão thành thở dài, lắc đầu bất lực, biểu cảm này xuất hiện trên khuôn mặt của một đứa trẻ, đặc biệt không thích hợp. Đặt thức ăn lên bàn, trong vòng năm phút đồng hồ liền thấy Ân Ly như một cơn lốc vọt ra.
"Nhanh lên, em đã ăn chưa?" Trên mặt Ân Ly vẫn còn nhỏ nước, đôi mắt cô sáng ngời làm cho khuôn mặt thanh tú trông tràn đầy phấn chấn. Thấy Ân Lãng gật đầu, cô mới yên tâm bưng bát lên một ngụm uống hết cháo. Xong còn cầm chiếc đũa bên cạnh gắp một miếng củ cải cho Ân Lãng. Đồ này hẳn là của bọn Triệu Vân Long đi không ăn thì thật phí.
Đi theo Trương ca và đám anh em của hắn, từ lâu Ân Ly đã có được bản chất keo kiệt, hơn nữa là ngày càng trở nên keo kiệt hơn. Cô trước kia hoàn toàn không hiểu đã có không gian thì còn phải lo lắng gì, nhưng là từ khi có thêm Ân Lãng, cô quyết tâm muốn nuôi dưỡng hẳn trở nên trắng trẻo mập mạp. Như vậy nhất định rất đáng yêu!
Ân Ly đút cho Ân Lãng ăn, nhìn Ân Lãng miên man suy nghĩ, Ân Lãng nhìn đôi mắt Ân Ly lơ mơ liền biết người phụ nữ này lại đi vào cõi thần tiên rồi. Mặc dù đôi đũa này cô còn chưa sử dụng qua, nhưng hắn cảm thấy hai má mình nóng lên, gương mặt có chút phiếm hồng. Thấy cô vẫn đang ngẩn người, hắn do dự nên ăn hay không, vẫn là ăn đi. Ngô, hương vị cũng không tồi.
Hai người ở trong phòng cọ xát một lúc liền thu thập thỏa đáng đi xuống lầu. Sảnh ở tầng một chật kín người, Trương ca và Triệu Vân Long đang hữu bảo đàm luận, đội ngũ hai bên chia thành phe phái rõ rệt . Tuy nhiên, đội ngũ của Triệu Vân Long rõ ràng là tinh luyện hơn. Mặc dù cũng có phụ nữ, nhưng họ một thân kính trang có khả năng là dị năng giả.
Tương phản với đám Trương ca bên này -- -- Lưu Hiểu Yến, lúc nào cũng là một thân váy trắng với mái tóc dài phiêu phiêu nhìn đã biết là vô dụng, còn có Ân Ly dẫn theo một đứa bé. Ừm, trông càng giống một đám người chạy nạn sống sót hơn.
"Xuất phát thôi. Tầng hai là khu chợ mới, tầng ba là nhu yếu phẩm hàng ngày. Chúng ta phân công tìm kiếm đồ và giải quyết lũ Zombie." Trương ca đang thương lượng để phân phối chiến lợi phẩm. Thấy Ân Ly đến liền đi ra ngoài.
Có một hàng xe đậu ở cửa. Zombie dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ, xung quanh có chút yên tĩnh. Hai chiếc Hummers của Trương ca trông khá phong cách, nhưng so với Land Rover của Triệu Vân Long thì trông có vẻ kém hơn.
-------------------------------