Năm nữ nhân còn lại sắc mặt tái nhợt và run rẩy, người trẻ nhất trong đó không khỏi rêи ɾỉ.
Tạ Thần lần đầu tiên ngước mắt nhìn năm người. Hắn cau mày, đang muốn giơ tay lên, Tri Ly đã túm lấy tay áo hắn nói: "Tôn thượng, tôn thượng, bỏ qua đi.”
Tạ Thần thờ ơ nhìn nàng.
Tri Ly buông ra, ngoan ngoãn nói: “Ta chủ yếu là sợ ngài mệt.”
"Vậy thì ngươi gϊếŧ đi." Tạ Thần cười như không cười.
Sắc mặt Tri Ly cứng đờ, cười gượng: “Vậy ngài cứ mệt đi.”
Các nữ nhân còn lại: “……….”
Tâm trạng Tạ thần tốt hơn: "Cút đi.”
"Tuân lệnh!”
Họ như được ân xá, cúi đầu tạ ơn mấy lần rồi vội vàng rời đi.
“Đừng đi lạc đường!” Tri Ly ghen tị nhắc nhở, sau khi bọn họ biến mất trong bầu trời xám xịt, nàng chủ động đến gần Tạ Thần.
“Làm gì vậy?" Tạ Thần nhìn nàng.
“Tới gần ngài.” Tri Ly chen vào đầu gối của hắn, dựa thẳng vào ngực hắn, “Giúp ngài ổn định tinh thần.”
Tạ Thần cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không từ chối, dù sao mỗi lần nàng đến gần, hắn đều thấy dễ chịu hơn.
Tri Ly liếc nhìn khuôn mặt của hắn và thở phào nhẹ nhõm. Ở bên nhau lâu như vậy, nàng cũng có chút hiểu biết về hắn, nàng biết hắn chỉ tùy tiện bảo nàng gϊếŧ người, nhưng... Không biết một ngày nào đó hắn có nghiêm túc hay không. Bây giờ đã quen đối mặt với cảnh gϊếŧ người, nàng ấy vẫn không dám nghĩ là đích thân mình phải làm.
Nàng thậm chí còn không dám gϊếŧ một con gà.
Vì vậy nàng phải nhanh chóng rời khỏi vực Vạn Ma, đi tìm chìa khóa mở khóa Đồng Tâm, kẻo một ngày nào đó hắn sẽ phát điên và ép nàng trở thành kẻ sát nhân.
“Thưa tôn thượng.” nàng nói.
Tạ Thần lười biếng cụp mắt xuống, nhắm mắt lại nhìn nàng.
“Khi nào chúng ta có thể ra ngoài?” Tri Ly cẩn thận hỏi, sau khi hỏi xong, không đợi hắn mở miệng đã nhanh chóng bổ sung: "Ta chợt nhớ ra chìa khóa của Đồng Tâm Tỏa hình như ở trên tủ quần áo trong phòng ngủ của ta. Nếu không quay lại lấy nhanh chóng, ta sợ ai đó sẽ coi như rác rồi vứt đi. Lúc đó, ngài sẽ phải bị trói với ta.”
Tạ Thần không nói gì.
Tri Ly cười khan: "Không ra ngoài cũng không sao, tuy rằng Vạn Ma không tệ, nhưng bị một tấm bùa lớn màu vàng như vậy đè lên đầu, ngài nhất định sẽ cảm thấy khó chịu. Nếu có thể ra ngoài sớm hơn…..”
Tạ Thần bỗng nhiên cười lớn.
Tri Ly sợ đến mức không dám nói lời nào.
Tạ Thần nhìn chằm chằm nàng với nụ cười đầy ẩn ý, như thể hắn có thể nhìn thấu linh hồn nàng.
Tri Ly bị nhìn đến mức giận giữ cũng không dám thể hiện ra, như chú chim nhỏ đang sợ hãi mà nhìn hắn, hồi lâu sau, nàng lưỡng lự đứng dậy hôn hôn lên cằm hắn.