“…… Ngài có nội đan sao?” Tri Ly vẻ mặt kinh ngạc.
Thấy nàng bắt sai trọng điểm, Tạ Thần đành nói trắng ra:
“Nếu ta chết, ngươi có thể rời khỏi Vạn Ma uyên.”
“Vừa nãy ta nghe thấy rồi, ngài không cần phải nhắc lại.” Tri Ly nhún nhún vai.
Tạ Thần lười biếng mà dựa vào trên tảng đá:
“Hiện tại công lực của ta đã suy yếu, khắc sau ngươi liền sẽ hối hận.”
“Suy yếu đến mức nào cơ? Đến mức kẻ Luyện Khí như ta cũng có thể gϊếŧ ngài?” Tri Ly tò mò.
Tạ Thần ý vị không rõ mà nhìn về phía nàng:
“Ừm.”
Tri Ly lâm vào trầm tư, một lát sau cười nói:
“Tôn thượng, ngài cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Nếu ta tin, có phải ngài sẽ mượn cớ gϊếŧ ta không?”
Tạ Thần nhìn nàng một cái:
“Ngu ngốc.”
Ngài thì biết cái gì, cái này gọi là mưu tính sâu xa. Tri Ly giả lả cười, tiện thể nhớ tới cái gì:
“Tôn thượng, ngài hình như lần này nghiêm trọng hơn so với lần trước.”
“Ừm.”
Tri Ly dừng một chút:
“Tại sao vậy?”
Tạ Thần liếc mắt nhìn nàng, lười biếng nói:
“Bởi vì kinh mạch được đả thông, tu vi đã khôi phục hơn phân nửa.”
Nói như vậy nghĩa là sao, tu vi khôi phục chẳng phải càng khỏe mạnh hơn à? Sao lại trở nên nghiêm trọng hơn, ngược đời vậy? Tri Ly còn muốn hỏi tiếp, bụng lại đột nhiên kêu lên ọc ọc, nháy mắt dời sự chú ý của nàng.
Ân nhân cứu mạng chắc hẳn phải có một chút đặc quyền nhỉ? Tri Ly chờ mong mà nhìn về phía Tạ Thần, kết quả nháy mắt tiếp theo, trên trán lại xuất hiện hai ngón tay.
Nàng: “……”
Mười ngày kế tiếp, Tạ Thần vẫn luôn tu luyện, mỗi khi bụng Tri Ly réo lên, hắn liền cho nàng chút linh lực. Chuyện này khiến cho tinh thần Tri Ly mỗi ngày đều tràn đầy no đủ tinh lực, nhưng khát vọng đối với đồ ăn lại càng ngày càng nặng.
Ba ngày nữa qua đi, bụng Tri Ly lại kêu réo, Tạ Thần giơ tay truyền chút linh lực qua cho nàng, định quay sang tu luyện tiếp.
Nhưng mà chưa kịp tập trung, hắn liền đột nhiên nghe thấy tiếng nước rất nhỏ.
Tu giả tai mắt nhạy bén, thanh âm nhỏ bé cũng có thể nghe thấy rành mạch, chút động tĩnh này rõ ràng không phải tiếng nước đọng trên vách đá. Tạ Thần dừng lại một chút, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tri Ly không tiếng động mà rơi lệ, nước mắt theo gò má chảy xuống cằm, rồi từng hạt rơi xuống đất.
Cảm giác được ánh mắt của Tạ Thần, Tri Ly ngơ ngẩn ngẩng đầu, nước mắt tuôn ra như sông:
“Tôn thượng, ta đói.”
Tạ Thần: “……”