"Mặc kệ y, ta không quan tâm. Chỉ cần đừng làm khó dễ ta, muốn làm gì ta cũng không xen vào." - Vương Diệp cười cười.
"Ngươi bây giờ sẽ ở đây với ta sao?" - Chu Hiên hỏi.
"Nếu ngươi không phiền, ta xin trú vài hôm."
"Ta đã xem ngươi là đệ đệ của ta rồi, cứ thoải mái."
"Đa tạ. Vậy bỏ qua chuyện thuốc dược cho ta nhé."
"CÒN LÂU! LẠI ĐÂY ĐẤM LƯNG CHO CA! Hết dựa vào gốc cây lại nằm sõng soài ra đất mệt chết ca rồi."
"Được được đến đệ đấm lưng cho ca. Có lỗi với ca rồi." - Vương Diệp cười bất đắc dĩ.
Vừa nằm sấp, úp mặt xuống gối, cửa chính lại vang lên tiếng kẽo kẹt.
"Hiên đệ, ca ca đến thăm ngươi đây." - Chu Văn bước vào, vẫn là y phục tím, tay phe phẩy quạt.
"Ca ca!!!" - Chu Hiên ngồi bật dậy, phóng xuống giường nhưng chân kẹt vào thành giường, thành ra không phải mặt hôn đất, mà là mông hôn đôi guốc gỗ. Chỗ vừa nãy hoạt động đang hơi rát, lại đập vào guốc khiến y kêu la oang oáng.
"Ca ca mi vừa đến, mi la ó cái gì." - Chu Văn nhìn Chu Hiên, rồi lại nhìn đến Vương Diệp. "Vị này là..."
"Ta là Vương Diệp." - Vương Diệp cúi đầu chào hỏi.
"Nghe bảo Mộ Dung Hành bắt cóc ngươi, sao lại ở đây? Hiên đệ, ngươi còn chơi với cả tên kia?" - Chu Văn dùng quạt đập đập vào đầu Chu Hiên.
"Ca ngươi nghĩ làm sao vậy. Ta mà lại thèm chơi với tên ẻo lả ấy!" - Chu Hiên phủi phủi mông đứng dậy.
"Vương Diệp, một tí ta dẫn ngươi về Chi Ảnh cung." - Chu Văn nói.
"Về? Về làm gì? Căn bản ta không thuộc về cái nơi gọi là Chi Ảnh cung ấy."
"Ngươi không về ta cũng sẽ có biện pháp gượng ép ngươi." - Chu Văn nghiêm mặt lại.
"Ngươi không phải cha mẹ của ta, ngươi có quyền gì?" - Vương Diệp nhíu đôi lông mày.
"Đến cả cha mẹ ngươi cũng không ngăn nổi ta." - Chu Văn đập quạt vào lòng bàn tay.
"Văn Ca... Tại sao lại ép Vương Diệp về Chi Ảnh cung? Đệ ấy còn nhỏ, về ấy sợ Bạch ca lại ức hϊếp, ta sợ đệ ấy chịu không nổi."
"Về đó có ta, còn phải sợ tên Bạch Chi Viên kia? Vương Diệp ngươi về đó, làm tròn bổn phận của mình đi. Ngươi dù gì cũng mang danh phu nhân của Bạch Chi Viên, không sợ phụ mẫu ngươi mất mặt sao."
"Họ còn coi ta là người nhà sao? Không phải đã có tỷ ta làm Hoàng hậu sao? Mặt mũi còn khá lắm đó, không thể vì ta mà mất được." - Vương Diệp cười khẩy.
"Không cần nói nhiều, ngươi chuẩn bị thu dọn đồ đạc, ngày mai theo ta về Chi Ảnh cung."
"Ca ca!"
"Còn ngươi, yên phận ở đây." - Chỉ một câu nói của Chu Văn, Chu Hiên đã im lặng.
Chu Văn nghiêm mặt, bước ra ngoài, đóng sập cửa lại.
Không khí trong căn nhà nhỏ cũng dần khó chịu.
"Vương Diệp... Bây giờ ngươi tính như thế nào?"
Vương Diệp chỉ đành im lặng, nhìn Chu Hiên lắc đầu.
Khi Chu Văn ra ngoài, y hướng vào khu rừng trúc bên trái, thong thả đi vào.
Đứng dưới gốc cây, y phe phẩy quạt nói:
"Nói với hắn ta làm xong rồi, đừng quên lương bổng."
"Bất kính với chủ nhân, cẩn thận bay đầu." - Một người đứng trên cây phóng chiếc lá trúc sắc bén xuống chỗ Chu Văn rồi phóng đi.
Chu Văn vung quạt, chiếc lá trúc nhỏ bé ấy nát ra thành nhiều mảnh.
"Tầm thường."
Bóng y cũng biến mất sau những tán trúc lay động.
Đến tối, Sở Thiên đến, Vương Diệp hi sinh ra sân nằm, nhường phòng cho hai người kia "giải độc".
Sáng hôm sau, một cỗ xe ngựa đã dừng trước nhà Chu Hiên.
"Vương Công tử! Chu Nhị thiếu gia! Mở cửa!"
"Ngươi mà đập cửa một lần nữa, ta cho ngươi tắt thở tại chỗ! Sáng sớm không cho ai ngủ nướng à!" - Chu Hiên đẩy cửa, trừng mắt.
"Chu...Chu Nhị thiếu, Chu Đại thiếu bảo ta..."
"Biết rồi. Ngươi im đi." - Chu Hiên bực bội trong lòng. "Đệ ấy đang chuẩn bị, ngươi..."
"Ta xong rồi, đi thôi." - Vương Diệp từ sau lưng Chu Hiên bước ra.
Chu Hiên chỉ im lặng nhìn Vương Diệp leo lên mã xa.
Trong bóng tối sau lưng Chu Hiên, hai cánh tay thò ra, một tay ôm lấy eo y, một tay bịt miệng y, lôi vào nhà.
Vương Diệp một đường yên lành về đến Chi Ảnh Cung.
Vẫn là khung cảnh đó hệt như ngày đầu tiên y đến.
Trước cổng, một bóng dáng quen thuộc đã đứng đó chờ sẵn.
Là Bạch Chi Viên, cùng với một thái độ không mấy tốt lành.
Mã xa dừng trước mặt Bạch Chi Viên, Vương Diệp còn đang chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn là phải bước xuống.
Y đứng trước mặt Bạch Chi Viên, nhưng cố gắng không nhìn mặt hắn.
Một tiếng động nhẹ vang lên, Vương Diệp tròn mắt ngước lên nhìn Bạch Chi Viên.
Hắn đấm vào bụng y.
Y ngã khụy xuống đất nhưng mắt vẫn trân trân mở.
Hắn dùng mũi giày ghì đầu y xuống đất.
"Vì Chu Văn, bổn cung mới cho thứ dơ bẩn như ngươi vào cung, nhưng bổn cung vẫn cảm thấy cái đống như ngươi thật sự làm ô uế cái Chi Ảnh Cung này. Đi cửa sau vào, có bãi đất trống, ngươi vào đó mà ở, đừng để ai thấy ngươi, kẻo bẩn mắt hạ nhân Chi Ảnh Cung."
Bạch Chi Viên quay người bước đi, chỉ để lại bóng lưng xa mờ trước mắt Vương Diệp